Bây giờ Trương Lương vẫn đang tiếp tục diệt trừ thổ phi, bọn quyền quý cũng không dám lãng phí thời gian.
Hôm đó, tất cả đều ở lại, thảo luận đến tận khi trời sáng mới lập ra được một kế hoạch hay.
Đại thái giám sắp xếp lại kế hoạch thêm một lần, xác nhận không còn chỗ nào sơ suất mới nhìn Trần sư gia: “Trần sư gia, tiếp theo phải dựa vào ngài rồi!”
Nghề nào cũng có đặc thù riêng, trách nhiệm của mưu sĩ chính là bày mưu tính kế.
Kế hoạch lần này do Trần sư gia đề ra đầu tiên, cũng là ông ta chủ đạo hoàn thành.
Cộng thêm việc huynh đệ họ Trần đã từng có kinh nghiệm mê hoặc thủy tặc ở Giang Nam nên bọn quyền quý cùng nhất trí quyết định để Trần sư gia dẫn đội đi thực hiện kế hoạch này.
“Đa tạ sự yêu mến của công công và các vị đại nhân, ta nhất định sẽ không phụ sự ủy thác này!”
Trần sư gia chắp tay bảo đảm. Ăn xong bữa sáng, Trần sư gia cũng không nghỉ ngơi, trước tiên ông ta ra lệnh cho người thả bồ câu đưa thư đi, sau đó dẫn một đội ky binh chạy về hướng Bắc.
Làng Tây Hà.
Cùng với thời gian dần trôi, các công nhân cũng dần dần làm quen với ảnh hưởng của việc trở thành nô lệ và tiểu thiếp mang lại.
Ngôi làng lại trở về trạng thái lúc trước. Từng công trường và công xưởng lần lượt làm việc trở lại.
Trong nhà của Kim Phi, Quan Hạ Nhi đặc biệt gọi Tiểu Ngọc và Đường Đông Đông tới nhà ăn cơm.
“Quận trưởng và huyện lệnh không còn làm loạn gì nữa chứ?”
Quan Hạ Nhi múc cho Tiểu Ngọc một muỗng canh thịt, hỏi.
“Tạm thời không có xảy ra chuyện gì bất thường” Tiểu Ngọc đáp: “Ta cũng làm theo cách đặt mình vào người khác mà tiên sinh đã dạy cho, bảo bộ pháp vụ đặt bản thân vào địa vị kẻ địch, sắp xếp lại từng công xưởng một phen, xem xem còn có sơ hở gì không.”
“Có chỗ sơ hở sao?” Đường Đông Đông hỏi.
“Có lẽ không phát hiện ra gì, nếu không pháp vụ đã tới tìm ta rồi” Tiểu Ngọc đáp.
“Vậy thì tốt” Quan Hạ Nhi nói: “Nếu pháp vụ không bận thì bảo bọn họ vất vả một chút, sắp xếp lại thêm hai lần, đừng bỏ qua cái gì.”
“Được!” Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó gắp cho Tiểu Nga một cái đùi gà: “Tiểu Nga, sao hôm nay lại biết điều thế?”
“Bị nhốt vào trong phòng tối rồi” Đường Đông Đông không. nhịn được bật cười.
Thời gian trước Tiểu Nga giận dỗi Quan Hạ Nhị, lúc đó ở Quảng Nguyên lại xảy ra chuyện. trong lòng Quan Hạ Nhi buồn bực, ném thẳng Tiểu Nga vào phòng tối nhỏ nhốt lại một ngày một đêm.
Phòng tối nhỏ là nơi mà ngay cả nhân viên hộ tống cũng phải sợ hãi, một cô bé như Tiểu Nga sao có thể chịu đựng được nổi chứ?
Sau khi được thả ra, cô bé đã hoàn toàn trở lên ngoan ngoãn.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Tiểu Nga, Tiểu Ngọc cũng bật cười.
“Các tỷ chờ đó, đợi anh rể của muội quay về, muội sẽ tố cáo để nhốt các tỷ vào phòng tối nhỏ!”
Tiểu Nga nhìn ba người Quan Hạ Nhi, thầm lẩm bẩm. Lúc trước Tiểu Nga gây chuyện ở trong làng, Quan Hạ Nhi không chỉ một lần đề nghị nhốt cô bé vào trong phòng tối nhỏ
nhưng đều bị Kim Phi ngăn cản lại.
Sau đó còn đặc biệt nhắc nhở Quan Hạ Nhi, phòng tối nhỏ rất dễ để lại bóng ma tâm lí cho trẻ nhỏ.
Bình thường Quan Hạ Nhi luôn nghe theo lời của Kim Phi, nhưng trong việc giáo dục Tiểu Nga, cô lại cảm thấy Kim Phi
hơi cưng chiều Tiểu Nga rồi.
Đứa con có hiếu bước ra từ gậy gộc, có đứa trẻ nào ở trong làng lớn lên mà không bị đánh mảng chứ?
Chỉ có Kim Phi là khác. Mỗi lần Tiểu Nga phạm lỗi, Kim Phi chỉ nói đạo lý với cô bé.
Theo Quan Hạ Nhi thấy, đều này là hoàn toàn là vẽ vời thêm chuyện.
Một đứa trẻ, có thể nghe hiểu được cái gì chứ?
Nhưng Kim Phi đã sẵn lòng giảng giải vậy, cô cũng không ngăn cản Kim Phi.
Lúc ba người đang ăn cơm, A Cúc đẩy cửa xông vào với vẻ mặt lo lắng.
Mai, Lan, Trúc, Cúc là bốn cận vệ mạnh nhất của Khánh Mộ Lam
A Mai ở Tây Xuyên bảo vệ Khánh Mộ Lam, A Lan đi cùng Đường Tiểu Bắc tới Giang Nam. A Trúc và A Cúc ở lại để chia nhau bảo vệ cho Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi.
Đội cận vệ của Kim Phi không có ở đây, hiện tại dẫn dắt đội phụ trách bảo vệ gia đình Kim Phi chính là A Cúc.
“A Cúc, sao vậy?” Quan Hạ Nhi cau mày hỏi. Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc cũng buông đũa xuống.
A Cúc từ nhỏ đã được Khánh phủ đào tạo, rất để ý các loại lễ nghi. Nếu không phải là việc gấp, chắc chắn sẽ không đẩy cửa xông vào.
“Phu nhân, Đường trưởng xưởng, Tiểu Ngọc tổ trưởng, bọn thổ phỉ vừa tấn công vào xưởng muối ở đỉnh Song Đài” A Cúc nhanh chóng nói.
“Không phải toàn bộ thổ phỉ ở Quảng Nguyên đều đã bị Lương ca tiêu diệt sạch sẽ rồi sao? Thổ phỉ ở đâu tới vậy?” Tiểu Ngọc cau mày hỏi.
“Trong thư nói bọn chúng đi thuyền từ sông lên đây. Nhưng lại không nói là thổ phỉ ở đâu, có thể bên phía đỉnh Song Đà cũng không biết.”
A Cúc vừa nói, vừa lấy một tờ giấy nhỏ từ trong tay áo đưa cho Tiểu Ngọc.
Hôm đó, tất cả đều ở lại, thảo luận đến tận khi trời sáng mới lập ra được một kế hoạch hay.
Đại thái giám sắp xếp lại kế hoạch thêm một lần, xác nhận không còn chỗ nào sơ suất mới nhìn Trần sư gia: “Trần sư gia, tiếp theo phải dựa vào ngài rồi!”
Nghề nào cũng có đặc thù riêng, trách nhiệm của mưu sĩ chính là bày mưu tính kế.
Kế hoạch lần này do Trần sư gia đề ra đầu tiên, cũng là ông ta chủ đạo hoàn thành.
Cộng thêm việc huynh đệ họ Trần đã từng có kinh nghiệm mê hoặc thủy tặc ở Giang Nam nên bọn quyền quý cùng nhất trí quyết định để Trần sư gia dẫn đội đi thực hiện kế hoạch này.
“Đa tạ sự yêu mến của công công và các vị đại nhân, ta nhất định sẽ không phụ sự ủy thác này!”
Trần sư gia chắp tay bảo đảm. Ăn xong bữa sáng, Trần sư gia cũng không nghỉ ngơi, trước tiên ông ta ra lệnh cho người thả bồ câu đưa thư đi, sau đó dẫn một đội ky binh chạy về hướng Bắc.
Làng Tây Hà.
Cùng với thời gian dần trôi, các công nhân cũng dần dần làm quen với ảnh hưởng của việc trở thành nô lệ và tiểu thiếp mang lại.
Ngôi làng lại trở về trạng thái lúc trước. Từng công trường và công xưởng lần lượt làm việc trở lại.
Trong nhà của Kim Phi, Quan Hạ Nhi đặc biệt gọi Tiểu Ngọc và Đường Đông Đông tới nhà ăn cơm.
“Quận trưởng và huyện lệnh không còn làm loạn gì nữa chứ?”
Quan Hạ Nhi múc cho Tiểu Ngọc một muỗng canh thịt, hỏi.
“Tạm thời không có xảy ra chuyện gì bất thường” Tiểu Ngọc đáp: “Ta cũng làm theo cách đặt mình vào người khác mà tiên sinh đã dạy cho, bảo bộ pháp vụ đặt bản thân vào địa vị kẻ địch, sắp xếp lại từng công xưởng một phen, xem xem còn có sơ hở gì không.”
“Có chỗ sơ hở sao?” Đường Đông Đông hỏi.
“Có lẽ không phát hiện ra gì, nếu không pháp vụ đã tới tìm ta rồi” Tiểu Ngọc đáp.
“Vậy thì tốt” Quan Hạ Nhi nói: “Nếu pháp vụ không bận thì bảo bọn họ vất vả một chút, sắp xếp lại thêm hai lần, đừng bỏ qua cái gì.”
“Được!” Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó gắp cho Tiểu Nga một cái đùi gà: “Tiểu Nga, sao hôm nay lại biết điều thế?”
“Bị nhốt vào trong phòng tối rồi” Đường Đông Đông không. nhịn được bật cười.
Thời gian trước Tiểu Nga giận dỗi Quan Hạ Nhị, lúc đó ở Quảng Nguyên lại xảy ra chuyện. trong lòng Quan Hạ Nhi buồn bực, ném thẳng Tiểu Nga vào phòng tối nhỏ nhốt lại một ngày một đêm.
Phòng tối nhỏ là nơi mà ngay cả nhân viên hộ tống cũng phải sợ hãi, một cô bé như Tiểu Nga sao có thể chịu đựng được nổi chứ?
Sau khi được thả ra, cô bé đã hoàn toàn trở lên ngoan ngoãn.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Tiểu Nga, Tiểu Ngọc cũng bật cười.
“Các tỷ chờ đó, đợi anh rể của muội quay về, muội sẽ tố cáo để nhốt các tỷ vào phòng tối nhỏ!”
Tiểu Nga nhìn ba người Quan Hạ Nhi, thầm lẩm bẩm. Lúc trước Tiểu Nga gây chuyện ở trong làng, Quan Hạ Nhi không chỉ một lần đề nghị nhốt cô bé vào trong phòng tối nhỏ
nhưng đều bị Kim Phi ngăn cản lại.
Sau đó còn đặc biệt nhắc nhở Quan Hạ Nhi, phòng tối nhỏ rất dễ để lại bóng ma tâm lí cho trẻ nhỏ.
Bình thường Quan Hạ Nhi luôn nghe theo lời của Kim Phi, nhưng trong việc giáo dục Tiểu Nga, cô lại cảm thấy Kim Phi
hơi cưng chiều Tiểu Nga rồi.
Đứa con có hiếu bước ra từ gậy gộc, có đứa trẻ nào ở trong làng lớn lên mà không bị đánh mảng chứ?
Chỉ có Kim Phi là khác. Mỗi lần Tiểu Nga phạm lỗi, Kim Phi chỉ nói đạo lý với cô bé.
Theo Quan Hạ Nhi thấy, đều này là hoàn toàn là vẽ vời thêm chuyện.
Một đứa trẻ, có thể nghe hiểu được cái gì chứ?
Nhưng Kim Phi đã sẵn lòng giảng giải vậy, cô cũng không ngăn cản Kim Phi.
Lúc ba người đang ăn cơm, A Cúc đẩy cửa xông vào với vẻ mặt lo lắng.
Mai, Lan, Trúc, Cúc là bốn cận vệ mạnh nhất của Khánh Mộ Lam
A Mai ở Tây Xuyên bảo vệ Khánh Mộ Lam, A Lan đi cùng Đường Tiểu Bắc tới Giang Nam. A Trúc và A Cúc ở lại để chia nhau bảo vệ cho Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi.
Đội cận vệ của Kim Phi không có ở đây, hiện tại dẫn dắt đội phụ trách bảo vệ gia đình Kim Phi chính là A Cúc.
“A Cúc, sao vậy?” Quan Hạ Nhi cau mày hỏi. Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc cũng buông đũa xuống.
A Cúc từ nhỏ đã được Khánh phủ đào tạo, rất để ý các loại lễ nghi. Nếu không phải là việc gấp, chắc chắn sẽ không đẩy cửa xông vào.
“Phu nhân, Đường trưởng xưởng, Tiểu Ngọc tổ trưởng, bọn thổ phỉ vừa tấn công vào xưởng muối ở đỉnh Song Đài” A Cúc nhanh chóng nói.
“Không phải toàn bộ thổ phỉ ở Quảng Nguyên đều đã bị Lương ca tiêu diệt sạch sẽ rồi sao? Thổ phỉ ở đâu tới vậy?” Tiểu Ngọc cau mày hỏi.
“Trong thư nói bọn chúng đi thuyền từ sông lên đây. Nhưng lại không nói là thổ phỉ ở đâu, có thể bên phía đỉnh Song Đà cũng không biết.”
A Cúc vừa nói, vừa lấy một tờ giấy nhỏ từ trong tay áo đưa cho Tiểu Ngọc.