Dù sao cũng là lầu Hàm Hương, cho dù có ở Bắc viện thì trình độ của các cô nương ở bên trong cũng cao hơn so với các thanh lâu bình thường, cho nên ngược lại Bắc viện là nơi náo nhiệt nhất trong bốn viện của lầu Hàm Hương.
Lúc Thanh Diên cùng với nhân viên hộ tống tới lầu Hàm Hương, chỉ mới là buổi trưa mà khách lui tới đã nườm nượp.
Thanh Diên vẫn luôn tập luyện ở phía sau cho nên những tên tay sai trông cửa không biết cô ấy.
Vừa thấy có cô nương muốn vào, còn dẫn theo mấy người cao to, bọn tay sai tưởng tiểu thư nhà nào đến bắt nam nhân của mình, vội vàng giơ tay cản Thanh Diên lại: “Vị tiểu thư này, chỗ của bọn ta không tiếp đón khách nữ!”
“Ta đến tìm Phùng ma mal” Thanh Diên nói. Phùng ma ma là người chịu trách nhiệm đào tạo người cho lầu Hàm Hương, lúc trước ở lầu Hàm Hương là bà ta quản lý đám người Thanh Diên.
So với các tú bà khác, Phùng ma ma tương đối hiền lành nên ấn tượng của Thanh Diên về bà ta không tệ.
“Phùng ma ma?” Tên tay sai quan sát Thanh Diên một lát: “Tên của tiểu thư là gì? Để tiểu nhân đi thông báo.”
'Thanh Diên vừa chuẩn bị nói, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm ra khỏi phòng, đi về phía cầu thang.
“Phùng ma mail” Thanh Diên mở miệng gọi.
Người phụ nữ nghe có người gọi liền quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Lúc nhìn thấy Thanh Diên bà ta hơi sững sờ, sau đó lắc cơ thể mập mạp chạy nhanh tới.
“Ôi mẹ ơi, không phải là Thanh Diên đây sao?” Phùng ma ma vòng quanh Thanh Diên một vòng: “Sao ngươi lại mặc như thế này? Vừa rồi ta không nhận ra ngươi,
còn tưởng là công tử nhà ai đến đây đấy!”
“Ma ma có nghe nói đến tiêu cục Trấn Viễn không? Đây là trang phục nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn.”
Thanh Diên cười giải thích.
“Tiêu cục Trấn Viễn?” Phùng ma ma giật mình: “Tiêu cục. Trấn Viễn của Kim tiên sinh sao?”
“Đúng!” Thanh Diên cười gật đầu.
“Không phải ngươi và đám người Thải Y cùng đến Khánh phủ sao?” Phùng ma ma hỏi.
“Kim tiên sinh đến Khánh phủ làm khách, Khánh đại nhân tặng bọn ta cho Kim tiên sinh.”
“Kim tiên sinh thu nhận ngươi sao?” Phùng ma ma ngạc nhiên, thái độ lập tức trở nên cung kính hơn rất nhiều.
Sỡ dĩ bà ta hiền hòa đối với các cô nương trong trại huấn luyện không chỉ vì tính cách mà vì những cô nương này có thể bị đưa đến những nhà giàu có bất cứ lúc nào.
Ngộ nhỡ có quý nhân nhà nào chọn chúng các cô ấy, nạp. làm tiểu thiếp, cũng coi như Phùng ma ma kết được một duyên tốt.
Không phải là Thanh Diên có việc nên mới đến tìm bà ta sao?
Không chỉ Phùng ma mạ, thái độ của mấy tên tay sai giữ cửa cũng lập tức trở nên cung kính.
Câu chuyện của tiêu cục Trấn Viễn và chiến đội áo giáp đen gần đây lan truyền khắp Tây Xuyên, mấy tên tay sai giữ cửa nghe không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là nhóm nhân viên hộ tống vẫn luôn đóng quân ngoài thành, chưa vào thành nên bọn bọ cũng chưa từng gặp.
Vừa rồi mấy tên tay sai cảm thấy những người đi theo Thanh Diên không giống như người thường, họ trông uy nghiêm hơn đám tay sai bình thường, bộ dạng giống như lúc nào cũng có thể ra tay giết người.
Bây giờ mới biết thì ra đối phương đến từ tiêu cục Trấn Viễn danh tiếng lẫy lừng!
“Phùng ma ma, bà nói cái gì vậy?” Thanh Diên bị câu nói của Phùng ma ma làm cho đỏ mặt: “Ta với tiên sinh trong sạch!”
“Trong sạch?” Phùng ma ma lén nhướng mày nhìn nhân viên hộ tống phía sau cô ấy.
“Nếu mà hai người các ngươi trong sạch, Kim tiên sinh sẽ phái nhiều nhân viên hộ tống để bảo vệ ngươi sao?”
“Ta và tiên sinh thật sự trong sạch.” Thanh Diên dở khóc. dở cười nói: “Tiên sinh thu nhận ta... Không phải, sau khi tiên sinh đưa bọn ta về doanh trại cũng không đụng chạm bọn ta, còn cho phép chúng ta làm nhân viên hộ tống nên ta mới mặc y phục như thế này”
“Hiện tại ngươi cũng là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn sao?”
Phùng ma ma còn giật mình hơn khi nấy.
Từ khi bị bán vào lầu Hàm Hương, Thanh Diên vẫn luôn đi theo bà ta. Không ai hiểu Thanh Diên hơn Phùng ma ma.
Trình độ nhảy múa của cô nương này thuộc hạng nhất, vậy mà bảo cô ấy đi đánh giặc, đây không phải chuyện đùa sao?
Lúc Thanh Diên cùng với nhân viên hộ tống tới lầu Hàm Hương, chỉ mới là buổi trưa mà khách lui tới đã nườm nượp.
Thanh Diên vẫn luôn tập luyện ở phía sau cho nên những tên tay sai trông cửa không biết cô ấy.
Vừa thấy có cô nương muốn vào, còn dẫn theo mấy người cao to, bọn tay sai tưởng tiểu thư nhà nào đến bắt nam nhân của mình, vội vàng giơ tay cản Thanh Diên lại: “Vị tiểu thư này, chỗ của bọn ta không tiếp đón khách nữ!”
“Ta đến tìm Phùng ma mal” Thanh Diên nói. Phùng ma ma là người chịu trách nhiệm đào tạo người cho lầu Hàm Hương, lúc trước ở lầu Hàm Hương là bà ta quản lý đám người Thanh Diên.
So với các tú bà khác, Phùng ma ma tương đối hiền lành nên ấn tượng của Thanh Diên về bà ta không tệ.
“Phùng ma ma?” Tên tay sai quan sát Thanh Diên một lát: “Tên của tiểu thư là gì? Để tiểu nhân đi thông báo.”
'Thanh Diên vừa chuẩn bị nói, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm ra khỏi phòng, đi về phía cầu thang.
“Phùng ma mail” Thanh Diên mở miệng gọi.
Người phụ nữ nghe có người gọi liền quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Lúc nhìn thấy Thanh Diên bà ta hơi sững sờ, sau đó lắc cơ thể mập mạp chạy nhanh tới.
“Ôi mẹ ơi, không phải là Thanh Diên đây sao?” Phùng ma ma vòng quanh Thanh Diên một vòng: “Sao ngươi lại mặc như thế này? Vừa rồi ta không nhận ra ngươi,
còn tưởng là công tử nhà ai đến đây đấy!”
“Ma ma có nghe nói đến tiêu cục Trấn Viễn không? Đây là trang phục nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn.”
Thanh Diên cười giải thích.
“Tiêu cục Trấn Viễn?” Phùng ma ma giật mình: “Tiêu cục. Trấn Viễn của Kim tiên sinh sao?”
“Đúng!” Thanh Diên cười gật đầu.
“Không phải ngươi và đám người Thải Y cùng đến Khánh phủ sao?” Phùng ma ma hỏi.
“Kim tiên sinh đến Khánh phủ làm khách, Khánh đại nhân tặng bọn ta cho Kim tiên sinh.”
“Kim tiên sinh thu nhận ngươi sao?” Phùng ma ma ngạc nhiên, thái độ lập tức trở nên cung kính hơn rất nhiều.
Sỡ dĩ bà ta hiền hòa đối với các cô nương trong trại huấn luyện không chỉ vì tính cách mà vì những cô nương này có thể bị đưa đến những nhà giàu có bất cứ lúc nào.
Ngộ nhỡ có quý nhân nhà nào chọn chúng các cô ấy, nạp. làm tiểu thiếp, cũng coi như Phùng ma ma kết được một duyên tốt.
Không phải là Thanh Diên có việc nên mới đến tìm bà ta sao?
Không chỉ Phùng ma mạ, thái độ của mấy tên tay sai giữ cửa cũng lập tức trở nên cung kính.
Câu chuyện của tiêu cục Trấn Viễn và chiến đội áo giáp đen gần đây lan truyền khắp Tây Xuyên, mấy tên tay sai giữ cửa nghe không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là nhóm nhân viên hộ tống vẫn luôn đóng quân ngoài thành, chưa vào thành nên bọn bọ cũng chưa từng gặp.
Vừa rồi mấy tên tay sai cảm thấy những người đi theo Thanh Diên không giống như người thường, họ trông uy nghiêm hơn đám tay sai bình thường, bộ dạng giống như lúc nào cũng có thể ra tay giết người.
Bây giờ mới biết thì ra đối phương đến từ tiêu cục Trấn Viễn danh tiếng lẫy lừng!
“Phùng ma ma, bà nói cái gì vậy?” Thanh Diên bị câu nói của Phùng ma ma làm cho đỏ mặt: “Ta với tiên sinh trong sạch!”
“Trong sạch?” Phùng ma ma lén nhướng mày nhìn nhân viên hộ tống phía sau cô ấy.
“Nếu mà hai người các ngươi trong sạch, Kim tiên sinh sẽ phái nhiều nhân viên hộ tống để bảo vệ ngươi sao?”
“Ta và tiên sinh thật sự trong sạch.” Thanh Diên dở khóc. dở cười nói: “Tiên sinh thu nhận ta... Không phải, sau khi tiên sinh đưa bọn ta về doanh trại cũng không đụng chạm bọn ta, còn cho phép chúng ta làm nhân viên hộ tống nên ta mới mặc y phục như thế này”
“Hiện tại ngươi cũng là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn sao?”
Phùng ma ma còn giật mình hơn khi nấy.
Từ khi bị bán vào lầu Hàm Hương, Thanh Diên vẫn luôn đi theo bà ta. Không ai hiểu Thanh Diên hơn Phùng ma ma.
Trình độ nhảy múa của cô nương này thuộc hạng nhất, vậy mà bảo cô ấy đi đánh giặc, đây không phải chuyện đùa sao?