“Bộ lạc Häc Chuẩn là một trong những bộ lạc lớn nhất của người Đảng Hạng tại phía Bắc, nổi tiếng với sở trường thuần phục được loài chim ưng, biểu tượng của bộ lạc là một con chim ưng đen, hơn 30% số chim ưng của toàn Đảng Hạng đều đến từ bộ lạc Hắc Chuẩn.”
Lý Địch giải thích: “An Mặc Nguyên rất có thiên phú trong việc thuần phục chim ưng, ngay cả Hứa Liên cũng phải tự mình ra cửa đón tiếp, muốn mời hẳn tới giúp thuần phục một con Hải Đông Thanh!
Hứa Liên lúc tán gẫu với con trai đã từng nói, rằng tộc trưởng của bộ lạc Hắc Chuẩn rất yêu quý người cháu trai này, yêu cầu các con trai của mình phải có quan hệ tốt với An Mặc Nguyên, thà đắc tội một hoàng tử không được coi trọng, còn hơn là đắc tội với An Mặc Nguyên!”
Kim Phi nghe Lý Địch giải thích xong, đã hiểu ngay lý do tại sao cậu bé lại coi trọng An Mặc Nguyên đến như vậy rồi.
Thảo nguyên rộng lớn, chim ưng không những có thể giúp chăn nuôi gia súc, mà còn có thể tuần tra trên cao, chúng sẽ báo động trước nếu phát hiện bầy sói đang tới gần.
Vậy nên chim ưng trên thảo nguyên rất được ưa chuộng, không chỉ quý tộc, mà ngay cả những người chăn nuôi có điều kiện cũng sẽ chọn nuôi chim ưng.
Không nuôi nổi con tốt thì nuôi con tầm trung, trầm trung cũng không nuôi nổi thì vài hộ hợp sức vào nuôi một con.
Bộ lạc Hắc Chuẩn sản sinh ra chim ưng, mà còn có khả năng thuần hóa nó, địa vị về cơ bản cũng đã rất cao, hiện tại người Đảng Hạng cần chim ưng để đối phó với phi thuyền và khinh khí cầu, địa vị của bộ lạc Häc Chuẩn lại được nâng lên mấy cấp.
An Mặc Nguyên là cháu trai yêu quý của tộc trưởng bộ lạc Hắc Chuẩn, lại có sở trường trong việc thuần hóa, quả thực là nhân vật vô cùng quan trọng!
“Ta hiểu rồi!” Kim Phi gật đầu nói: “Lát nữa ta sẽ phái người truyền tin cho đại đội 2, bảo bọn họ để mắt tới An Mặc Nguyên này, trước lúc trao đổi con tin, tuyệt đối không thể để hắn xảy ra vấn đề”
“Thế thì được!” Lý Địch xem lại danh sách một lượt, không khỏi cười lớn: “Còn sót lại mấy đứa con cháu này mặc dù không quá quan trọng, nhưng lại liên quan đến hơn mười mấy bộ lạc và năm sáu gia tộc quyền thế, Lý Lăng Duệ cũng cần phải cân nhắc một cách cẩn thận rồi!
Đại nhân cho người đi bắt đám Tả Lang Vệ, thật sáng suốt!”
“Bản sao của danh sách này, ngươi mang theo đi.”
Kim Phi ra hiệu cho Lý Địch cất danh sách đi, rồi nói: “Lại đây, để ta nói thêm ngươi một việc”.
Nghe vậy, Lý Địch nhanh chóng theo Kim Phi đến cạnh bàn.
Kim Phi chỉ vào bản đồ trên bàn, nói cho Lý Địch về kế hoạch của Y.
Lý Địch khi nghe thì cau mày lại.
Ngay cả Trương Lương đứng một bên lắng nghe cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn Kim Phi.
Đợi Kim Phi nói xong, Lý Địch cắn môi hỏi: “Tiên sinh, chỉ vì một mình ta mà gây ra động tĩnh lớn như vậy có thích hợp không?”
“Ai nói chỉ vì mình ngươi?” Kim Phi lườm lấy Lý Địch: “Nhớ kỹ những lời ta nói, đừng làm hỏng việc!”
“Dạ!” Lý Địch nặng nề gật đầu.
Kim Phi quay đầu nhìn về Trương Lương: “Lương ca, huynh đi chuẩn bị đi”
“Được! Trương Lương đáp lại một tiếng, bước nhanh ra khỏi lầu, đi sảp xếp theo kế hoạch của Kim Phi, chuẩn bị người và vật tư đi theo.
Một canh giờ sau, Lý Địch cầm theo cây trượng đại diện cho thân phận đại sứ, vượt qua chiến tuyến của quân Thục và bước vào khoảng trống giữa hai quân doanh dưới sự giám sát của mấy người Kim Phi, Trương Lương.
Lúc này, buổi huấn luyện của đại đội súng kíp đã kết thúc, đang dọn dẹp lại những giá gỗ bị bản gãy.
Nhìn thấy Lý Địch bước ra, bọn họ đều khựng lại một lúc, nhưng nhìn thấy cây trượng trong tay Lý Địch, bọn họ đã biết được thân phận của cậu bé.
Lý Địch giải thích: “An Mặc Nguyên rất có thiên phú trong việc thuần phục chim ưng, ngay cả Hứa Liên cũng phải tự mình ra cửa đón tiếp, muốn mời hẳn tới giúp thuần phục một con Hải Đông Thanh!
Hứa Liên lúc tán gẫu với con trai đã từng nói, rằng tộc trưởng của bộ lạc Hắc Chuẩn rất yêu quý người cháu trai này, yêu cầu các con trai của mình phải có quan hệ tốt với An Mặc Nguyên, thà đắc tội một hoàng tử không được coi trọng, còn hơn là đắc tội với An Mặc Nguyên!”
Kim Phi nghe Lý Địch giải thích xong, đã hiểu ngay lý do tại sao cậu bé lại coi trọng An Mặc Nguyên đến như vậy rồi.
Thảo nguyên rộng lớn, chim ưng không những có thể giúp chăn nuôi gia súc, mà còn có thể tuần tra trên cao, chúng sẽ báo động trước nếu phát hiện bầy sói đang tới gần.
Vậy nên chim ưng trên thảo nguyên rất được ưa chuộng, không chỉ quý tộc, mà ngay cả những người chăn nuôi có điều kiện cũng sẽ chọn nuôi chim ưng.
Không nuôi nổi con tốt thì nuôi con tầm trung, trầm trung cũng không nuôi nổi thì vài hộ hợp sức vào nuôi một con.
Bộ lạc Hắc Chuẩn sản sinh ra chim ưng, mà còn có khả năng thuần hóa nó, địa vị về cơ bản cũng đã rất cao, hiện tại người Đảng Hạng cần chim ưng để đối phó với phi thuyền và khinh khí cầu, địa vị của bộ lạc Häc Chuẩn lại được nâng lên mấy cấp.
An Mặc Nguyên là cháu trai yêu quý của tộc trưởng bộ lạc Hắc Chuẩn, lại có sở trường trong việc thuần hóa, quả thực là nhân vật vô cùng quan trọng!
“Ta hiểu rồi!” Kim Phi gật đầu nói: “Lát nữa ta sẽ phái người truyền tin cho đại đội 2, bảo bọn họ để mắt tới An Mặc Nguyên này, trước lúc trao đổi con tin, tuyệt đối không thể để hắn xảy ra vấn đề”
“Thế thì được!” Lý Địch xem lại danh sách một lượt, không khỏi cười lớn: “Còn sót lại mấy đứa con cháu này mặc dù không quá quan trọng, nhưng lại liên quan đến hơn mười mấy bộ lạc và năm sáu gia tộc quyền thế, Lý Lăng Duệ cũng cần phải cân nhắc một cách cẩn thận rồi!
Đại nhân cho người đi bắt đám Tả Lang Vệ, thật sáng suốt!”
“Bản sao của danh sách này, ngươi mang theo đi.”
Kim Phi ra hiệu cho Lý Địch cất danh sách đi, rồi nói: “Lại đây, để ta nói thêm ngươi một việc”.
Nghe vậy, Lý Địch nhanh chóng theo Kim Phi đến cạnh bàn.
Kim Phi chỉ vào bản đồ trên bàn, nói cho Lý Địch về kế hoạch của Y.
Lý Địch khi nghe thì cau mày lại.
Ngay cả Trương Lương đứng một bên lắng nghe cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn Kim Phi.
Đợi Kim Phi nói xong, Lý Địch cắn môi hỏi: “Tiên sinh, chỉ vì một mình ta mà gây ra động tĩnh lớn như vậy có thích hợp không?”
“Ai nói chỉ vì mình ngươi?” Kim Phi lườm lấy Lý Địch: “Nhớ kỹ những lời ta nói, đừng làm hỏng việc!”
“Dạ!” Lý Địch nặng nề gật đầu.
Kim Phi quay đầu nhìn về Trương Lương: “Lương ca, huynh đi chuẩn bị đi”
“Được! Trương Lương đáp lại một tiếng, bước nhanh ra khỏi lầu, đi sảp xếp theo kế hoạch của Kim Phi, chuẩn bị người và vật tư đi theo.
Một canh giờ sau, Lý Địch cầm theo cây trượng đại diện cho thân phận đại sứ, vượt qua chiến tuyến của quân Thục và bước vào khoảng trống giữa hai quân doanh dưới sự giám sát của mấy người Kim Phi, Trương Lương.
Lúc này, buổi huấn luyện của đại đội súng kíp đã kết thúc, đang dọn dẹp lại những giá gỗ bị bản gãy.
Nhìn thấy Lý Địch bước ra, bọn họ đều khựng lại một lúc, nhưng nhìn thấy cây trượng trong tay Lý Địch, bọn họ đã biết được thân phận của cậu bé.