Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửu công chúa thấy thế thì không nhịn được mà thầm cảm thấy sợ hãi.

Cô ấy thật sự bị uy lực của đại bác làm cho sợ hãi.

Cửu công chúa vốn tưởng rằng đạn pháo là phiên bản phóng to của viên đạn, nhưng khi nhìn thấy miệng hố lớn kia, Cửu công chúa đã hiểu được sự khác biệt giữa đạn pháo và viên đạn một cách mơ hồ.

Đầu đạn của viên đạn chỉ là một cái nút nhỏ hình nón, còn đầu đạn của đạn pháo hẳn là được trang bị chất nổ, sau khi bắn trúng mục tiêu sẽ phát nổ, cho nên trên mặt đất mới có một cái hố lớn như vậy, xe ngựa và tháp đá ở xung quanh mới có thể bị nổ tung thành như vậy.

Vũ khí có uy lực lợi hại như vậy, hơn nữa còn có thể tấn công từ khoảng cách xa như thế, nếu quân địch cũng có vũ khí như vậy thì trốn trong khe núi và bắn một phát vào làng Tây Hà, ai có thể trốn thoát được chứ?

Cũng may là loại vũ khí này do chính người của cô ấy chế tạo ra, nếu là do quân địch thì Cửu công chúa chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy không rét mà run rồi.

“Phi! Phi!”

Đây cũng là lần đầu tiên Kim Phi nã pháo ở khoảng cách gần, vừa phun những tro bụi bị hít phải vào miệng ra vừa vuốt tóc và đi tới.

"Phu quân!"

Cửu công chúa hô lên một tiếng với Kim Phi, nhưng Kim Phi lại căn bản không có chút phản ứng nào, tự lấy kính viễn vọng ra và nhìn về phía kênh Mao Nhi… khói bụi xung quanh đại bác còn chưa tan biến, hoàn toàn không thể nhìn rõ xung quanh.

Vừa nhìn vừa gật đầu, xem ra có vẻ rất hài lòng với thí nghiệm này.

Cửu công chúa thấy Kim Phi không để ý đến mình thì sửng sốt một lúc mới nhận ra rằng Kim Phi cách đại bác quá gần, hẳn là đang tạm thời bị chấn động đến mức mất thính giác, không nghe được mình nói gì.

Nghĩ đến đây, Cửu công chúa đợi thêm một lúc, đợi đến khi khói bụi xung quanh tan hết thì mới đi đến bên cạnh Kim Phi một lần nữa: "Phu quân, đại bác này có thể bắn xa nhất là bao nhiêu?"

"Cái gì cơ?" Kim Phi quay đầu lại, hỏi lớn tiếng.

Cửu công chúa không còn cách nào khác, chỉ có thể ghé sát vào bên tai của Kim Phi và hỏi lớn tiếng: “Đại bác này có thể bắn xa nhất là bao nhiêu?”

“Trên lý thuyết thì có thể bắn đến ba mươi dặm, nhưng lần này chỉ là lần thí nghiệm đầu tiên, kết quả cụ thể thì phải chờ tiến hành thí nghiệm thêm một bước nữa thì mới biết được." Kim Phi trả lời.

"Ba... Ba mươi dặm..." Cửu công chúa trợn mắt lên thật to: "Xa như thế ư?"

Có thể bắn đến bốn, năm dặm là đã vượt qua tưởng tượng của cô ấy rồi, nhưng bây giờ Kim Phi lại nói đại bác có thể bắn đến ba mươi dặm.

Vậy chẳng phải là dùng loại đại bác này bắn quân địch thì quân địch sẽ bị bắn chết mà cũng không biết mình đang ở đâu à?

“Cái này được tính là xa à?” Kim Phi khẽ lắc đầu.

Đối với đại bác cỡ lớn thì thậm chí mười lăm km cũng không được tính là sơ cấp, cũng vì đây là lần đầu tiên y chế tạo đại bác và đạn pháo, nên lúc thiết kế và thí nghiệm cũng tương đối bảo thủ, không theo đuổi tầm bắn, mà là tập trung vào tính an toàn.

Dù vậy thì theo lý thuyết, loại đại bác này đã có tầm bắn hơn mười lăm km, đối với tình hình chiến tranh hiện giờ thì hoàn toàn đủ dùng, cũng không cần phải đi xa hơn nữa.

Kim Phi đang chuẩn bị đi xem kênh Mao Nhi để thu thập số liệu từ vụ nổ một chút thì đột nhiên nhìn thấy một số lượng lớn nhân viên hộ tống, dân làng và công nhân lao tới đây.

Bọn họ cũng nghe thấy tiếng nổ, còn tưởng rằng đã có một cuộc tập kích ở đây, biết được rằng Kim Phi đang thử nghiệm vũ khí mới thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, các nhân viên hộ tống và công nhân đều quay trở lại làng để tiếp tục công việc trước đó, nhưng rất nhiều dân làng ở lại, vây quanh và quan sát đại bác với vẻ tò mò.

Đêm hôm đó, Kim Phi phái đội Chung Minh đi thông báo cho các làng ở xung quanh, để mấy ngày tiếp theo, người dân và thợ săn không vào rừng già ở sau núi.

Ngày hôm sau, Kim Phi dẫn đội cận vệ và một đại đội nhân viên hộ tống tiến vào rừng già, tiến hành thí nghiệm thêm một bước là mồi lửa vào đại bác, còn có một đội phi thuyền đi cùng, bọn họ chịu trách nhiệm cảnh giới trên không trung và đo lường khoảng cách bắn linh tinh.

Ngày này, trong rừng già thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ, nhưng dân làng đã quen rồi, không còn hoảng loạn như ngày hôm qua nữa.

Chờ đến khi Kim Phi trở về từ rừng già thì trời đã sắp tối đen rồi.

Biết được là Kim Phi đã trở lại thì Cửu công chúa lập tức đến phòng thí nghiệm trước, hỏi về kết quả thí nghiệm: "Phu quân, có thể bắn xa nhất là bao nhiêu?"

"Có thể bắn trúng đến bốn mươi bảy dặm, nhưng nếu vượt quá hai mươi dặm thì sẽ không chính xác lắm, còn cần phải cải tiến thêm một bước nữa." Kim Phi nói.

"Hai mươi dặm cũng đủ rồi!" Cửu công chúa kinh ngạc và vui mừng không ngớt: "Khi nào thì có thể sản xuất hàng loạt?"

Loại vũ khí chém giết lớn như này, chỉ cần trang bị ở mấy cánh cổng ở Đông Hải thì thuyền của cướp biển cũng không còn cách nào để đến gần được nữa rồi!

"Dây chuyền sản xuất đã được xây dựng rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể sản xuất hàng loạt." Kim Phi trả lời.

Thật ra sau khi súng trường được sản xuất hàng loạt một thời gian ngắn thì có thể sản xuất đại bác với số lượng lớn được rồi, nhưng theo Kim Phi thì vũ khí là con dao hai lưỡi, cho nên lúc y nghiên cứu và phát triển vũ khí vẫn luôn rất cẩn thận.

Nếu không thì với năng lực của Kim Phi đã làm ra được vũ khí có tính sát thương với quy mô lớn như bom phốt pho trắng và bom khí độc linh tinh từ lâu rồi.

Con người rất hiếu chiến, thật ra lịch sử của loài người chính là lịch sử chiến tranh, vũ khí quá mạnh mẽ chính là một con quỷ, một khi được thả ra, và không thể khống chế được thì không thể lường trước được hậu quả.

Cho nên khi bình định Đại Khang, hoạt động nghiên cứu và phát triển của Kim Phi tập trung vào các lĩnh vực công nghiệp và nông nghiệp, việc nghiên cứu và phát triển vũ khí tạm thời bị dừng lại ở giai đoạn súng trường nạp sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK