Hi Châu lúc này thiếu sức chiến đấu trầm trọng, thực ra không phải là Kim Phi không nghĩ tới cho các nữ công nhân xưởng dệt đi tham chiến.
Mỗi năm Kim Phi đều tổ chức đại hội thể thao mùa xuân và mùa thu, khuyến khích các nữ công nhân xưởng dệt tập luyện, cũng là để dành cho ngày này.
Nhưng y cũng có những mối băn khoăn giống Đường Đông Đông, hầu hết các nữ công nhân trong xưởng dệt đều phải dìu già dắt trẻ, một số đàn ông trong nhà mấy nữ công nhân cũng chết trên chiến trường. Và các cô ấy đã thành trụ cột trong nhà, lỡ các cô ấy chết trên chiến trận thì gia đình đó sẽ sụp đổ.
Hầu hết các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều đến đều từ bọn buôn người và người dân lưu lạc, hầu như không có người thân, không có vướng bận gì, thậm chí còn dám liều mình trên chiến trường.
Khi phục kích vua Đông Man ngoài thành Du Quan, ngay cả Trân Phượng Chí cũng bị sốc bởi phong cách chiến đấu của các nữ công nhân.
Không phải Kim Phi coi thường nữ công nhân xưởng dệt, mà là y không muốn chứng kiến nhiều bi kịch trên nhân gian như vậy.
Kiếp trước y nhìn thấy đoạn phỏng vấn của vị tướng lập quốc nào đó ca ngợi chiến dịch nào đó do hắn chỉ huy, nhưng vị tướng này lại không vui chút nào.
Trận đánh do hắn chỉ huy là chiến dịch trong cuộc chiến tranh giải phóng, nói một cách đơn giản, đó là cuộc nội chiến của con cháu Hoa Hạ.
Vị tướng quân này nói: “Khi chúng tôi hy sinh một người lính, cả nhà anh ta đều sẽ đau buồn và cũng sẽ mang đến biết bao mất mát cho gia đình đó! Tương tự như vậy, khi một người lính bên phe địch chết cũng sẽ ảnh hưởng đến cả gia đình. Họ đều là con nhà nông, một hồi chiến tranh sẽ tàn phá biết bao gia đình! Chính vì thế mà trước trận chiến chúng tôi đầu không ngủ được...
Đến nay tôi vẫn cứ nhìn thấy con đường đẫm máu do vô số đồng bào chúng ta trải ra, chúng ta đang bước đi trên thân xác của họ để đi về phía chiến thắng. Kẻ địch cũng vậy, họ cũng là đồng bào của chúng ta...
Cô có biết cô hỏi đến vấn đề này, thì tôi nghĩ đến chuyện gì không? Hàng triệu góa phụ trẻ tuổi đến tìm tôi hỏi chồng, bao nhiêu bà cụ tóc lấm tấm bạc tìm tôi hỏi con, thực sự tôi cảm thấy rất bất an, cô muốn tôi nói thế nào đây? Tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó chút nào. Thậm chí xem phim điện ảnh cũng không muốn xem cảnh đánh giặc."
Thực sự Kim Phi cũng nghĩ như vậy.
Nếu y là một phần tử cực kỳ hiếu chiến, với tầm ảnh hưởng hiện tại của mình, y có thể huy động các đội quân lớn ở Xuyên Thục và đất Tân rồi quét sạch Đảng Hạng và Đông Man bằng cách mê hoặc, kích động hoặc là bắt lính.
Nhưng trong suy nghĩ của y, Thổ Phiên, Đảng Hạng và Đông Man đều là con cháu Hoa Hạ, cuộc chiến bây giờ cũng là nội chiến, y không muốn thấy Hoa Hạ mình lại trở thành địa ngục dân gian lần nữa.
Cho nên y chưa bao giờ chủ động yêu cầu nữ công nhân xưởng dệt đi tham chiến, ai ngờ Đường Đông Đông lại tự mình đến xin tham chiến.
"Đông Đông, chiến tranh không phải là trò chơi, nó sẽ chết người!"
Kim Phi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Đường Đông Đông, y cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: "Cô có từng lên đường đến núi Thiết Quán nhìn chưa? Cô biết người trên núi Thiết Quán từ trận chiến ở núi Dương Khuyên đến bây giờ đã chết bao nhiêu người không?
Cô có biết lần Bắc phạt đến thành Du Quan này đã chết bao nhiêu người không?”
Lúc này, giọng điệu của Kim Phi càng ngày càng cao hơn và càng lạnh thêm một chút: “Ngoài hậu cần và những nhân viên khác, quân Bắc phạt có năm ngàn người, bây giờ có thể đứng lên để tiếp tục chiến đấu còn chưa được năm trăm người!"
“Xưởng xà phòng thơm không sợ, tỷ muội xưởng dệt chúng ta cũng không sợi"
Đường Đông Đông vẫn bướng bỉnh: “Đềm qua chúng ta đã họp và bàn bạc, mọi người đều thống nhất thành lập đội hộ vệ xưởng dệt như núi Thiết Quán!”
“Đông Đông, muộn rồi, cô về trước đi, chuyện này đợi ta về rồi hãy nói?"
Kim Phi vốn là người không giỏi tranh luận, bây giờ cũng không có tâm trạng tranh luận với Đường Đông Đông, nên quyết định trước tiên phải câu giờ cho Đường Đông Đông bình tĩnh lại.
Có lẽ lúc y đi về, ý định của Đường Đông Đông sẽ thay đổi thì sao?
Nói xong, dù Đường Đông Đông phản ứng thế nào, Kim Phi đi thẳng tới tiểu đoàn Thiết Hổ.
Mỗi năm Kim Phi đều tổ chức đại hội thể thao mùa xuân và mùa thu, khuyến khích các nữ công nhân xưởng dệt tập luyện, cũng là để dành cho ngày này.
Nhưng y cũng có những mối băn khoăn giống Đường Đông Đông, hầu hết các nữ công nhân trong xưởng dệt đều phải dìu già dắt trẻ, một số đàn ông trong nhà mấy nữ công nhân cũng chết trên chiến trường. Và các cô ấy đã thành trụ cột trong nhà, lỡ các cô ấy chết trên chiến trận thì gia đình đó sẽ sụp đổ.
Hầu hết các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều đến đều từ bọn buôn người và người dân lưu lạc, hầu như không có người thân, không có vướng bận gì, thậm chí còn dám liều mình trên chiến trường.
Khi phục kích vua Đông Man ngoài thành Du Quan, ngay cả Trân Phượng Chí cũng bị sốc bởi phong cách chiến đấu của các nữ công nhân.
Không phải Kim Phi coi thường nữ công nhân xưởng dệt, mà là y không muốn chứng kiến nhiều bi kịch trên nhân gian như vậy.
Kiếp trước y nhìn thấy đoạn phỏng vấn của vị tướng lập quốc nào đó ca ngợi chiến dịch nào đó do hắn chỉ huy, nhưng vị tướng này lại không vui chút nào.
Trận đánh do hắn chỉ huy là chiến dịch trong cuộc chiến tranh giải phóng, nói một cách đơn giản, đó là cuộc nội chiến của con cháu Hoa Hạ.
Vị tướng quân này nói: “Khi chúng tôi hy sinh một người lính, cả nhà anh ta đều sẽ đau buồn và cũng sẽ mang đến biết bao mất mát cho gia đình đó! Tương tự như vậy, khi một người lính bên phe địch chết cũng sẽ ảnh hưởng đến cả gia đình. Họ đều là con nhà nông, một hồi chiến tranh sẽ tàn phá biết bao gia đình! Chính vì thế mà trước trận chiến chúng tôi đầu không ngủ được...
Đến nay tôi vẫn cứ nhìn thấy con đường đẫm máu do vô số đồng bào chúng ta trải ra, chúng ta đang bước đi trên thân xác của họ để đi về phía chiến thắng. Kẻ địch cũng vậy, họ cũng là đồng bào của chúng ta...
Cô có biết cô hỏi đến vấn đề này, thì tôi nghĩ đến chuyện gì không? Hàng triệu góa phụ trẻ tuổi đến tìm tôi hỏi chồng, bao nhiêu bà cụ tóc lấm tấm bạc tìm tôi hỏi con, thực sự tôi cảm thấy rất bất an, cô muốn tôi nói thế nào đây? Tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó chút nào. Thậm chí xem phim điện ảnh cũng không muốn xem cảnh đánh giặc."
Thực sự Kim Phi cũng nghĩ như vậy.
Nếu y là một phần tử cực kỳ hiếu chiến, với tầm ảnh hưởng hiện tại của mình, y có thể huy động các đội quân lớn ở Xuyên Thục và đất Tân rồi quét sạch Đảng Hạng và Đông Man bằng cách mê hoặc, kích động hoặc là bắt lính.
Nhưng trong suy nghĩ của y, Thổ Phiên, Đảng Hạng và Đông Man đều là con cháu Hoa Hạ, cuộc chiến bây giờ cũng là nội chiến, y không muốn thấy Hoa Hạ mình lại trở thành địa ngục dân gian lần nữa.
Cho nên y chưa bao giờ chủ động yêu cầu nữ công nhân xưởng dệt đi tham chiến, ai ngờ Đường Đông Đông lại tự mình đến xin tham chiến.
"Đông Đông, chiến tranh không phải là trò chơi, nó sẽ chết người!"
Kim Phi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Đường Đông Đông, y cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: "Cô có từng lên đường đến núi Thiết Quán nhìn chưa? Cô biết người trên núi Thiết Quán từ trận chiến ở núi Dương Khuyên đến bây giờ đã chết bao nhiêu người không?
Cô có biết lần Bắc phạt đến thành Du Quan này đã chết bao nhiêu người không?”
Lúc này, giọng điệu của Kim Phi càng ngày càng cao hơn và càng lạnh thêm một chút: “Ngoài hậu cần và những nhân viên khác, quân Bắc phạt có năm ngàn người, bây giờ có thể đứng lên để tiếp tục chiến đấu còn chưa được năm trăm người!"
“Xưởng xà phòng thơm không sợ, tỷ muội xưởng dệt chúng ta cũng không sợi"
Đường Đông Đông vẫn bướng bỉnh: “Đềm qua chúng ta đã họp và bàn bạc, mọi người đều thống nhất thành lập đội hộ vệ xưởng dệt như núi Thiết Quán!”
“Đông Đông, muộn rồi, cô về trước đi, chuyện này đợi ta về rồi hãy nói?"
Kim Phi vốn là người không giỏi tranh luận, bây giờ cũng không có tâm trạng tranh luận với Đường Đông Đông, nên quyết định trước tiên phải câu giờ cho Đường Đông Đông bình tĩnh lại.
Có lẽ lúc y đi về, ý định của Đường Đông Đông sẽ thay đổi thì sao?
Nói xong, dù Đường Đông Đông phản ứng thế nào, Kim Phi đi thẳng tới tiểu đoàn Thiết Hổ.