Nói đến việc chính, ba người Chu Trần Thị cũng trở nên nghiêm túc.
“Tiên sinh, ta cũng đang định nói với ngài về chuyện cứu trợ thiên tai đây.”
Chu Trần Thị do dự một chút rồi nói: “Ta biết ngài có tấm lòng lương thiện, không đành lòng nhìn người dân chịu cực khổ, nhưng việc cứu trợ thiên tai không phải là chuyện đơn giản như vậy. Lúc trước cũng có gia đình giàu có, có lòng tốt phát cháo để cứu trợ người dân vào năm bị thiên tai, nhưng công sức bỏ ra nhiều khi không được đền đáp, tiền bạc thì bỏ ra, nhưng kết quả cuối cùng lại không được như ý.”
“Tại sao lại vậy?” Kim Phi hỏi.
“Nguyên nhân rất phức tạp. Đầu tiên, phát cháo sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của những kẻ buôn bán lương thực, mà những kẻ buôn bán lương thực này, sau lưng đều có cường hào làm chỗ dựa. Phát cháo đồng nghĩa với việc đắc tội với bọn họ.”
Chu Trần Thị đáp: “Thứ hai, cái hố này quá lớn, thực sự không thể nào lấp được!
Hôm nay tiên sinh phát cháo, ngày mai người dân từ mấy chục dặm xung quanh cũng sẽ chạy tới, lúc đó số người sẽ lên tới tận hàng chục nghìn người, họ có thể ăn hết lương thực trong cả một căn phòng.
Hơn nữa còn có rất nhiều người xếp hàng lấy cháo xong, sẽ lại tiếp tục xếp hàng để lấy thêm một lần nữa, nếu phái người đi kiểm tra từng thẻ ngà một, thì cũng cần phải có rất nhiều nhân lực, rất khó để làm được.
Ta biết tiên sinh đã mang rất nhiều lương thực từ Giang Nam về. Nhưng dù có nhiều hơn nữa cũng không đủ để cho tất cả mọi người ở khäp Xuyên Thục này ăn no được đúng chứ?
Mà chuyện này bắt đầu thì dễ, nhưng kết thúc lại khó!
Trong trận thiên tai hơn mười năm trước, có một nhà giàu họ Lưu ở ngoại ô Tây Xuyên vì phát cháo mà đã táng gia bại sản. Về sau thực sự không còn tiền nữa, mới tuyên bố ngừng phát cháo, kết quả lại xảy ra chuyện.
Rất nhiều người dân nghe nói chỗ này phát cháo, đã đưa tất cả người thân từ những nơi rất xa xôi mà đuổi tới. Kết quả khi bọn họ tới nơi, nhà họ Lưu lại đột nhiên ngừng phát cháo, những người dân bị đói tới phát điên bèn xông vào trong nhà họ Lưu, cướp sạch hết nhà bọn họ, cả nhà họ Lưu cũng phải chịu tai họa.”
“Tiên sinh không phải là nhà họ Lưu, ai dám tấn công vào thương hội Kim Xuyên, nhân viên hộ tống sẽ dạy cho bọn họ cách làm người!” Nguyễn Đồng Khiết nói.
“Nguyễn chưởng quầy, vậy cô không biết khi người ta cực kỳ đói sẽ đáng sợ như thế nào rồi!” Chu Trần Thị tiếp lời: “Khi đó trong đầu bọn họ chỉ biết có ăn, ngay cả chết cũng không sợ đâu!”
“Đồng Khiết, cô đừng nói nữa, để nương nương nói hết đã.”
Kim Phi giơ tay ngăn Nguyễn Đồng Khiết còn đang muốn nói tiếp, ra hiệu cho Chu Trần Thị tiếp tục nói.
“Ta biết trong tay tiên sinh có tiêu cục Trấn Viễn, còn có cả quân Trấn Viễn. Nhưng ta cho rằng, tiên sinh cũng không mong muốn nhìn thấy quân Trấn Viễn đi đàn áp nạn dân đúng chứ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.
Cho dù tiêu cục Trấn Viễn hay quân Trấn Viễn, một khi xung đột với nạn dân, đều hoàn toàn đi ngược lại với ý định ban đầu của Kim Phi.
Đa số nạn dân đều có thể chất yếu ớt, nếu nhân viên hộ tống lỡ tay đánh chết nạn dân vậy thì bản chất của họ sẽ thay đổi.
“Vì vậy, cứu trợ thiên tai là việc làm ơn mắc oán, nếu tiên sinh thực sự có lòng thì ngài cứ giao lương thực lại cho quan phủ đi, để bọn họ làm là được.”
Chu Trần Thị thành khẩn nói: “Ngài thực sự không cần phải nhúng tay vào đâu.”
“Nếu có thể, sao ta lại không muốn trực tiếp đưa lương thực cho quan phủ cơ chứ?”
Kim Phi thở dài đáp: “Nhưng quan lại Đại Khang như thế nào, nương nương bà cũng biết đấy. Ta đưa lương thực cho. bọn họ, cuối cùng rơi được vào tay người dân ba phần, ta cũng đã thắp hương cảm tạ rồi!”
Thật ra lúc trước Kim Phi cũng đã từng cân nhắc việc này.
Nhưng sau khi rời khỏi sơn trang Lục Thủy, y đã hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Bầu không khí chốn quan trường của Đại Khang quá đen tối, đến Khánh Hâm Nghiêu cũng không thể thay đổi được điều này.
Hầu như tất cả các quan viên bị bắt ở sơn trang Lục Thủy, đều là thuộc hạ của anh ta.
Tây Xuyên có Khánh Hâm Nghiêu trấn giữ mà còn như vậy. Vậy những quận huyện, làng quê và trấn nhỏ ở xa xôi thì không cần nghĩ cũng biết.
Rất nhiều trưởng làng đều một tay che trời.
Kim Phi không dễ dàng gì mới lấy lại lương thực từ Giang Nam, nhưng y không muốn lũ sâu mọt đó được lợi, để bọn chúng đút vào túi riêng của mình.
“Tiên sinh, ta cũng đang định nói với ngài về chuyện cứu trợ thiên tai đây.”
Chu Trần Thị do dự một chút rồi nói: “Ta biết ngài có tấm lòng lương thiện, không đành lòng nhìn người dân chịu cực khổ, nhưng việc cứu trợ thiên tai không phải là chuyện đơn giản như vậy. Lúc trước cũng có gia đình giàu có, có lòng tốt phát cháo để cứu trợ người dân vào năm bị thiên tai, nhưng công sức bỏ ra nhiều khi không được đền đáp, tiền bạc thì bỏ ra, nhưng kết quả cuối cùng lại không được như ý.”
“Tại sao lại vậy?” Kim Phi hỏi.
“Nguyên nhân rất phức tạp. Đầu tiên, phát cháo sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của những kẻ buôn bán lương thực, mà những kẻ buôn bán lương thực này, sau lưng đều có cường hào làm chỗ dựa. Phát cháo đồng nghĩa với việc đắc tội với bọn họ.”
Chu Trần Thị đáp: “Thứ hai, cái hố này quá lớn, thực sự không thể nào lấp được!
Hôm nay tiên sinh phát cháo, ngày mai người dân từ mấy chục dặm xung quanh cũng sẽ chạy tới, lúc đó số người sẽ lên tới tận hàng chục nghìn người, họ có thể ăn hết lương thực trong cả một căn phòng.
Hơn nữa còn có rất nhiều người xếp hàng lấy cháo xong, sẽ lại tiếp tục xếp hàng để lấy thêm một lần nữa, nếu phái người đi kiểm tra từng thẻ ngà một, thì cũng cần phải có rất nhiều nhân lực, rất khó để làm được.
Ta biết tiên sinh đã mang rất nhiều lương thực từ Giang Nam về. Nhưng dù có nhiều hơn nữa cũng không đủ để cho tất cả mọi người ở khäp Xuyên Thục này ăn no được đúng chứ?
Mà chuyện này bắt đầu thì dễ, nhưng kết thúc lại khó!
Trong trận thiên tai hơn mười năm trước, có một nhà giàu họ Lưu ở ngoại ô Tây Xuyên vì phát cháo mà đã táng gia bại sản. Về sau thực sự không còn tiền nữa, mới tuyên bố ngừng phát cháo, kết quả lại xảy ra chuyện.
Rất nhiều người dân nghe nói chỗ này phát cháo, đã đưa tất cả người thân từ những nơi rất xa xôi mà đuổi tới. Kết quả khi bọn họ tới nơi, nhà họ Lưu lại đột nhiên ngừng phát cháo, những người dân bị đói tới phát điên bèn xông vào trong nhà họ Lưu, cướp sạch hết nhà bọn họ, cả nhà họ Lưu cũng phải chịu tai họa.”
“Tiên sinh không phải là nhà họ Lưu, ai dám tấn công vào thương hội Kim Xuyên, nhân viên hộ tống sẽ dạy cho bọn họ cách làm người!” Nguyễn Đồng Khiết nói.
“Nguyễn chưởng quầy, vậy cô không biết khi người ta cực kỳ đói sẽ đáng sợ như thế nào rồi!” Chu Trần Thị tiếp lời: “Khi đó trong đầu bọn họ chỉ biết có ăn, ngay cả chết cũng không sợ đâu!”
“Đồng Khiết, cô đừng nói nữa, để nương nương nói hết đã.”
Kim Phi giơ tay ngăn Nguyễn Đồng Khiết còn đang muốn nói tiếp, ra hiệu cho Chu Trần Thị tiếp tục nói.
“Ta biết trong tay tiên sinh có tiêu cục Trấn Viễn, còn có cả quân Trấn Viễn. Nhưng ta cho rằng, tiên sinh cũng không mong muốn nhìn thấy quân Trấn Viễn đi đàn áp nạn dân đúng chứ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.
Cho dù tiêu cục Trấn Viễn hay quân Trấn Viễn, một khi xung đột với nạn dân, đều hoàn toàn đi ngược lại với ý định ban đầu của Kim Phi.
Đa số nạn dân đều có thể chất yếu ớt, nếu nhân viên hộ tống lỡ tay đánh chết nạn dân vậy thì bản chất của họ sẽ thay đổi.
“Vì vậy, cứu trợ thiên tai là việc làm ơn mắc oán, nếu tiên sinh thực sự có lòng thì ngài cứ giao lương thực lại cho quan phủ đi, để bọn họ làm là được.”
Chu Trần Thị thành khẩn nói: “Ngài thực sự không cần phải nhúng tay vào đâu.”
“Nếu có thể, sao ta lại không muốn trực tiếp đưa lương thực cho quan phủ cơ chứ?”
Kim Phi thở dài đáp: “Nhưng quan lại Đại Khang như thế nào, nương nương bà cũng biết đấy. Ta đưa lương thực cho. bọn họ, cuối cùng rơi được vào tay người dân ba phần, ta cũng đã thắp hương cảm tạ rồi!”
Thật ra lúc trước Kim Phi cũng đã từng cân nhắc việc này.
Nhưng sau khi rời khỏi sơn trang Lục Thủy, y đã hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Bầu không khí chốn quan trường của Đại Khang quá đen tối, đến Khánh Hâm Nghiêu cũng không thể thay đổi được điều này.
Hầu như tất cả các quan viên bị bắt ở sơn trang Lục Thủy, đều là thuộc hạ của anh ta.
Tây Xuyên có Khánh Hâm Nghiêu trấn giữ mà còn như vậy. Vậy những quận huyện, làng quê và trấn nhỏ ở xa xôi thì không cần nghĩ cũng biết.
Rất nhiều trưởng làng đều một tay che trời.
Kim Phi không dễ dàng gì mới lấy lại lương thực từ Giang Nam, nhưng y không muốn lũ sâu mọt đó được lợi, để bọn chúng đút vào túi riêng của mình.