Sáng chói mắt, trắng chói mắt!
Đúng vậy, đây chính là vũ khí đặc biệt của Kim Phi – đạn chớp sáng.
Thực chất trước khi tới thành Vị Châu, khi bảo quản gia của Khánh Hoài đi mua đồ y đã lấy được một gói bột magie.
Chỉ là tạo ra một quả đạn chớp sáng này cực kỳ tốn nhiều công sức, mới cho tới thời gian trước mới thành công.
Trên thực tế, y cũng chuẩn bị một ít thuốc súng đất sét và chế tạo một số lựu đạn, nhưng do điều kiện có hạn, thuốc súng đất sét không ổn định lắm, va chạm có thể phát nổ nên Kim Phi không dám trang bị cho các cựu binh, cũng không dám đặt lên xe ngựa.
Chỉ đặt vài quả đạn chớp sáng tự chế tạo vào trong hộp.
Cũng bởi vì điều kiện hạn chế, bom chớp sáng do phương pháp tự chế tạo ra không có uy lực bằng bom chớp sáng mà Kim Phi từng thấy ở kiếp trước, hơn nữa hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều vào ban ngày, nên đành phải hoãn đến tối mới sử dụng.
Bây giờ xem ra hiệu quả tốt hơn y nghĩ nhiều.
Ít nhất thì đám thổ phỉ lúc này đều biến thành kẻ mù, không ít người vì sợ hãi,
Rất nhiều tên thổ phỉ vấp phải những thứ như sỏi, đá, cành cây trên mặt đấy, sau đó lại bị những tên thổ phỉ khác giẫm đè lên nhau.
Thậm chí còn có người xui xẻo hơn, cứ lần mò sờ soạng, không ngờ đi lệch ra bên vách, ngã xuống bên dưới.
Đến cả những con chiến mã ở bên đường cũng không thể tránh được, mặc dù không trực tiếp nhìn đạn chớp sáng nhưng vẫn nhìn thấy ánh sáng mạnh tán xạ, hai mắt cũng lập tức không nhìn thấy gì, móng ngựa đạp loạn xạ.
“Tiên sinh, thứ này tiên sinh tạo ra thật sự quá lợi hại rồi”.
Khánh Mộ Lam lúc này đã đứng dậy, nhìn đám thổ phỉ loạn cào cào dưới chân núi, nắm lấy vai Kim Phi, hưng phấn hét lên: “Đám thổ phỉ mù hết rồi!”
“Tiên sinh uy vũ!”
Lão Hắc và mấy cựu binh đều kích động hoan hô.
Trong mắt A Mai cũng tràn đầy vui mừng.
Cô ấy không ngừng rằng Kim Phi đã thực sự làm được rồi.
Dựa vào năng lực của bản thân mà có thể khiến đám thổ phỉ mất hết khả năng chống cự.
Còn ánh mắt Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc nhìn Kim Phi thì tràn đầy ái mộ và sùng bái.
Người đàn ông trước mặt này chưa từng khiến bọn họ thất vọng.
“Được rồi, đừng vui mừng sớm”.
Kim Phi nói: “Đây là lần đầu tiên ta sử dụng đạn chớp sáng, còn không biết bọn chúng bị mù bao lâu, lão Hắc, lại cho chúng thêm một chút, sau đó chúng ta nhanh chóng rời đi”.
“Được luôn!”
Lão Hắc nhanh chóng lấy ra một cái ống trúc nữa.
Mọi người thấy vậy lập tức làm giống như vừa rồi, theo cách mà Kim Phi đã dạy, ôm đầu ngồi xuống.
Chỉ có Đường Tiểu Bắc vô cùng tò mò về thứ có thể khiến bao nhiêu tên thổ phỉ này bị mù, nghe thấy lão Hắc ném ống trúc ra, không kìm được cơn tò mò, ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Sau đó cô ấy giồng hệt như thổ phỉ, dường như nhìn thấy mặt trời giữa mùa hè suốt một tiếng đồng hồ, hai mắt không nhìn thấy gì nữa.
“Tướng công!”
Đúng vậy, đây chính là vũ khí đặc biệt của Kim Phi – đạn chớp sáng.
Thực chất trước khi tới thành Vị Châu, khi bảo quản gia của Khánh Hoài đi mua đồ y đã lấy được một gói bột magie.
Chỉ là tạo ra một quả đạn chớp sáng này cực kỳ tốn nhiều công sức, mới cho tới thời gian trước mới thành công.
Trên thực tế, y cũng chuẩn bị một ít thuốc súng đất sét và chế tạo một số lựu đạn, nhưng do điều kiện có hạn, thuốc súng đất sét không ổn định lắm, va chạm có thể phát nổ nên Kim Phi không dám trang bị cho các cựu binh, cũng không dám đặt lên xe ngựa.
Chỉ đặt vài quả đạn chớp sáng tự chế tạo vào trong hộp.
Cũng bởi vì điều kiện hạn chế, bom chớp sáng do phương pháp tự chế tạo ra không có uy lực bằng bom chớp sáng mà Kim Phi từng thấy ở kiếp trước, hơn nữa hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều vào ban ngày, nên đành phải hoãn đến tối mới sử dụng.
Bây giờ xem ra hiệu quả tốt hơn y nghĩ nhiều.
Ít nhất thì đám thổ phỉ lúc này đều biến thành kẻ mù, không ít người vì sợ hãi,
Rất nhiều tên thổ phỉ vấp phải những thứ như sỏi, đá, cành cây trên mặt đấy, sau đó lại bị những tên thổ phỉ khác giẫm đè lên nhau.
Thậm chí còn có người xui xẻo hơn, cứ lần mò sờ soạng, không ngờ đi lệch ra bên vách, ngã xuống bên dưới.
Đến cả những con chiến mã ở bên đường cũng không thể tránh được, mặc dù không trực tiếp nhìn đạn chớp sáng nhưng vẫn nhìn thấy ánh sáng mạnh tán xạ, hai mắt cũng lập tức không nhìn thấy gì, móng ngựa đạp loạn xạ.
“Tiên sinh, thứ này tiên sinh tạo ra thật sự quá lợi hại rồi”.
Khánh Mộ Lam lúc này đã đứng dậy, nhìn đám thổ phỉ loạn cào cào dưới chân núi, nắm lấy vai Kim Phi, hưng phấn hét lên: “Đám thổ phỉ mù hết rồi!”
“Tiên sinh uy vũ!”
Lão Hắc và mấy cựu binh đều kích động hoan hô.
Trong mắt A Mai cũng tràn đầy vui mừng.
Cô ấy không ngừng rằng Kim Phi đã thực sự làm được rồi.
Dựa vào năng lực của bản thân mà có thể khiến đám thổ phỉ mất hết khả năng chống cự.
Còn ánh mắt Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc nhìn Kim Phi thì tràn đầy ái mộ và sùng bái.
Người đàn ông trước mặt này chưa từng khiến bọn họ thất vọng.
“Được rồi, đừng vui mừng sớm”.
Kim Phi nói: “Đây là lần đầu tiên ta sử dụng đạn chớp sáng, còn không biết bọn chúng bị mù bao lâu, lão Hắc, lại cho chúng thêm một chút, sau đó chúng ta nhanh chóng rời đi”.
“Được luôn!”
Lão Hắc nhanh chóng lấy ra một cái ống trúc nữa.
Mọi người thấy vậy lập tức làm giống như vừa rồi, theo cách mà Kim Phi đã dạy, ôm đầu ngồi xuống.
Chỉ có Đường Tiểu Bắc vô cùng tò mò về thứ có thể khiến bao nhiêu tên thổ phỉ này bị mù, nghe thấy lão Hắc ném ống trúc ra, không kìm được cơn tò mò, ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Sau đó cô ấy giồng hệt như thổ phỉ, dường như nhìn thấy mặt trời giữa mùa hè suốt một tiếng đồng hồ, hai mắt không nhìn thấy gì nữa.
“Tướng công!”