Trong điều kiện tài nguyên đầy đủ, huyết thống của con người sẽ được di truyền một cách nhanh chóng.
Với gia tộc không thiếu tiền như nhà họ Chu, nhiều đàn ông đều có nhiều thê thiếp, con trai, con gái có cả một đám.
Trong mấy mươi năm ngắn ngủi, hai huynh đệ có thể sinh ra một gia tộc lớn với nhân khẩu lên đến hơn một trăm người.
Nhà họ Chu truyền thừa gần hai trăm năm, có thể hình dung được gia tộc này lớn đến mức nào, các chỉ phụ đều phân tán đi khắp nơi ở Đại Khang.
Lúc này quan trọng nhất là dòng tộc trực hệ ở tông tộc, các chỉ phụ sẽ không còn quan trọng nữa.
Chẳng hạn như Lưu Bị trong Tam Quốc Diễn Nghĩa đời trước, ông cha là Hoàng tộc, trải qua nhiều thế hệ, đến thời Lưu Bị, ông ta đã trở thành người dân thường, lưu lạc đến bước bán giày rơm mới đủ ăn.
Hoàng tộc còn như thế nữa thì nhà họ Chu không cần nói đến.
Nếu Chu sư gia chỉ là một trong nhiều chi phụ của nhà họ Chu, nhà họ Chu ở Biện Kinh chưa chắc biết đến sự tồn tại của hắn, Kim Phi có muốn đối phó cũng không cần lo nghĩ nhiều như thế.
“Chu sư gia này âm thầm khống chế huyện lệnh Kim Xuyên, cũng là đối tượng quan sát trọng điểm ở Kim Xuyên của anh ta, đã điều tra rõ từ lâu rồi”.
Khánh Mô Lam cười nói: “Ngài yên tâm, tin tức tuyệt đối chính xác".
“Nếu hắn chỉ là một chỉ phụ, thì đâu ra khả năng khống chế một huyện lệnh chứ?”, Kim Phi hỏi.
“Người hỗ trợ Trương huyện lệnh không phải là Chu sư gia mà là chú họ của hắn - Chu Trường Lâm ở quận thành”, Khánh Mộ Lam nói.
“Chu Trường Lâm..."
Kim Phi cảm thấy hình như đã từng nghe cái tên này ở đâu rồi.
À phải rồi, lúc đầu Đường Đông Đông nói kẻ thù của cô ấy là Chu Trương Lâm ở quận thành.
“Chu Trường Lâm có phải là thương gia buôn vải lớn nhất ở quận thành không?”, Kim Phi hỏi.
“Đúng thế”, Khánh Mộ Lam gật đầu: “Ngài nghe Đông Đông nói à?”
“Cô biết thân phận của Đông Đông ư?” Kim Phi hơi ngạc nhiên nhìn Khánh Mộ Lam.
“Trước kia không biết nhưng nếu đã điều tra Chu Trường Lâm thì dĩ nhiên biết được tranh đấu giữa nhà họ. Chu và nhà họ Đường”.
Khánh Mộ Lam nói: “Trước đây cứ nghĩ lời lẽ và khí chất của Đông Đông rất tao nhã, không ngờ còn có một câu chuyện quá khứ”.
Đường Đông Đông đã nuôi chí làm một người buôn vải thành công hơn cha từ nhỏ, nên từ nhỏ đã lén học các kiến thức liên quan đến ngành dệt.
Nhưng cũng giống những khó khăn mà Khánh Mộ Lam gặp phải, Đại Khang có quá nhiều ràng buộc với nữ giới.
Ngay cả khi cha của Đường Đông Đông đã nhận ra tài năng quản lý của cô ấy từ nhỏ nhưng vẫn luôn không chịu cho cô ấy nhúng tay vào xưởng dệt trong nhà.
Sau khi gia cảnh sa sút, Đường Đông Đông bị mắc. kẹt ở làng Quan Gia nhỏ bé như thể bị mắc cạn trong vũng nước cạn, dù có năng lực mạnh cũng không thể thể hiện.
Cũng may cô ấy gặp được Kim Phi.
Kim Phi muốn làm chưởng quầy, Đường Đông Đông muốn thể hiện tham vọng của mình, hai người vừa lúc hợp tác với nhau.
Sau khi xưởng dệt đi vào hoạt động đúng hướng, Kim Phi cơ bản không quản lý nữa, giao lại hoàn toàn cho Đường Đông Đông.
Đường Đông Đông cũng không khiến Kim Phi thất vọng, từ sau khi tiếp quản xưởng dệt, cô ấy nhanh chóng quản lý nhà xưởng mấy trăm người một cách trật tự.
Đầu năm nay có thể nhìn thấy một người phụ nữ mạnh mẽ không phải là dễ, từ sau khi biết Đường Đông Đông là người quản lý xưởng dệt, Khánh Mộ Lam có cảm giác yêu quý người tài.
Chẳng qua ngày nào Đường Đông Đông cũng bận rộn đến mức không giải quyết hết việc, Khánh Mộ Lam ngày nào cũng liên tục huấn luyện, hai người không có nhiều cơ hội nói chuyện với nhau, cùng lắm chỉ thỉnh thoảng gặp ở nhà Kim Phi, gật đầu chào nhau là xong.
Cho đến lần này điều tra nhà họ Chu, liên quan đến nhà họ Đường, Khánh Mộ Lam mới xem như có cái nhìn sâu hơn về Đường Đông Đông.
“Không nói Đông Đông nữa, vẫn nên nói về Chu Trường Lâm và Chu sư gia đi”.
Kim Phi quay lại chủ đề chính.
“Chu Trường Lâm và cha của Chu sư gia là huynh đệ sinh đôi, nhưng lăn lộn nhiều hơn cha của Chu sư gia, là thương buôn vải lớn nhất quận Quảng Nguyên, lại liên hệ với nhà họ Chu ở Biện Kinh, có thể nói rất thủ đoạn”.
Khánh Mộ Lam nói: “Nói đến cũng thấy khá thú vị, Chu Trường Lâm giỏi hơn cha của Chu sư gia nhưng ba đứa con trai của ông ta không có chí khí, ai cũng là công tử bột, kiến thức, mưu mô hay thủ đoạn đều không bằng. Chu sư gia.
Kim Xuyên là nơi sản xuất sợi đay rất quan trọng ở Tây Xuyên Lộ, vì hỗ trợ Trương huyện lệnh mà Chu 'Trường Lâm đã tốn không ít công sức, nhưng ông ta lại giao nơi này cho Chu sư gia, không cho con trai mình nhúng tay vào”.
“Loạn quá nhỉ...” Kim Phi hơi buồn bực gãi đầu.
Y cứ nghĩ Chu sư gia chỉ là chỉ phụ của nhà họ Chu, có thể tùy ý thâu tóm nhưng bây giờ biết đằng sau Chu sư gia còn có một Chu Trường Lâm.
Quận thành tương đương với thành phố cấp tỉnh ở đời sau, huyện phủ Kim Xuyên thuộc quyền quản lý của quận Quảng Nguyên, mà quận Quảng Nguyên lại thuộc về Tây Xuyên Lộ.
Chu Trường Lâm có thể trở thành thương buôn vải lớn nhất ở một quận, mặc dù thế lực không lớn bằng nhà họ Chu ở Biện Kinh nhưng cũng là nhân vật lớn mà hiện giờ Kim Phi không thể chọc vào được.
Nếu không Đường Đông Đông đã ra tay với ông ta từ lâu rồi.
“Ngài suy nghĩ nhiều rồi, thật ra Chu Trương Lâm và Chu sư gia có quan hệ không tốt”.
Khánh Mộ Lam nói: “Chu Trường Lâm không tin tưởng Chu sư gia, chỉ xem hắn là công cụ để khống chế Trương huyện lệnh, ngoài việc yêu cầu tất cả người trong tộc đến lễ tế cực lớn của nhà họ Chu ở Biện Kinh vào. mười hai năm trước, bình thường đều không cho Chu sư gia tiếp xúc với nhà họ Chu ở Biện Kinh, thậm chí không cho phép Chu sư gia rời khỏi Kim Xuyên, điều này có nghĩa là đã bóp chết con đường trèo lên cao của Chu sư gia”.
Bản thân Chu sư gia cũng biết rõ điều này nên mấy năm nay vẫn luôn tìm cơ hội thoát khỏi Chu Trường Lâm, lén trộm xe đẩy của ngươi để thổ phỉ cố ý khiêu khích cũng là vì chuyện này.
Sản nghiệp quan trọng nhất của nhà họ Chu là dệt, nếu giao xe đẩy của ngài cho nhà họ Chu ở Biện Kinh, nhà họ Chu có thể kiếm được lợi ích trong đó... ta không thể tưởng tượng được nhiều thế nào.
Công lao lớn như thế đủ để Chu sư gia thoát khỏi Chu Trường Lâm, bước vào nhà họ Chu ở Biện Kinh, hắn chắc chắn sẽ không nói với Chu Trường Lâm.
Thật ra mấy năm nay Chu Trường Lâm cũng ngày càng bất mãn với Chu sư gia, bây giờ ngài có chức tước, nếu có thể tìm được chứng cứ Chu sư gia nuôi thổ phỉ thì dù ngươi giết hắn, Chu Trường Lâm cũng sẽ không ra mặt vì hắn”.
“Chuyện này..."
Mắt Kim Phi bỗng sáng rực.
'Y không cảm thấy kỳ lạ với việt chuyện thổ phỉ khiêu khích.
Khánh Mộ Lam đã điều tra rõ chuyện nhà họ Đường, nếu vẫn không biết chuyện này thì đúng là lạ.
Suy nghĩ Kim Phi nhanh chóng chuyển hướng.
Mặc dù rất nhiều người biết đằng sau thổ phỉ có quan chống lưng, nhưng đây là quy tắc ngầm, không thể đưa ra ánh sáng.
Âm thầm móc nối nuôi thổ phi, theo luật của Đại Khang thì kết tội đồng phạm với thổ phỉ, nhẹ thì vào tiểu đoàn tiên phong, nặng thì tru di cửu tộc.
Với mức độ tàn ác của bọn thổ phỉ, một khi bị phát hiện thì chém đầu cũng là nhẹ rồi.
Thật ra huyện phủ Kim Phi vẫn luôn truy nã bọn thổ phỉ ở núi Thiết Quán và những nơi khác, tiền thưởng không hề thấp, đầu óc của thổ phỉ bình thường được. thưởng một nửa phần thưởng giết hổ, tiền thưởng cho. bọn có máu mặt thì cao hơn, còn bắt được thủ lĩnh của bọn thổ phi, quan phủ sẽ ban thưởng ba trăm lượng.
Chẳng qua mọi người đều biết chuyện này là thế nào, thà lên núi giết hổ cũng không có ai dám lấy đầu của bọn thổ phỉ núi Thiết Quán đi nhận thưởng.
“Mộ Lam, đây là suy đoán của cô hay là có thông tin chính xác?”
Kim Phi trịnh trọng hỏi.
Với gia tộc không thiếu tiền như nhà họ Chu, nhiều đàn ông đều có nhiều thê thiếp, con trai, con gái có cả một đám.
Trong mấy mươi năm ngắn ngủi, hai huynh đệ có thể sinh ra một gia tộc lớn với nhân khẩu lên đến hơn một trăm người.
Nhà họ Chu truyền thừa gần hai trăm năm, có thể hình dung được gia tộc này lớn đến mức nào, các chỉ phụ đều phân tán đi khắp nơi ở Đại Khang.
Lúc này quan trọng nhất là dòng tộc trực hệ ở tông tộc, các chỉ phụ sẽ không còn quan trọng nữa.
Chẳng hạn như Lưu Bị trong Tam Quốc Diễn Nghĩa đời trước, ông cha là Hoàng tộc, trải qua nhiều thế hệ, đến thời Lưu Bị, ông ta đã trở thành người dân thường, lưu lạc đến bước bán giày rơm mới đủ ăn.
Hoàng tộc còn như thế nữa thì nhà họ Chu không cần nói đến.
Nếu Chu sư gia chỉ là một trong nhiều chi phụ của nhà họ Chu, nhà họ Chu ở Biện Kinh chưa chắc biết đến sự tồn tại của hắn, Kim Phi có muốn đối phó cũng không cần lo nghĩ nhiều như thế.
“Chu sư gia này âm thầm khống chế huyện lệnh Kim Xuyên, cũng là đối tượng quan sát trọng điểm ở Kim Xuyên của anh ta, đã điều tra rõ từ lâu rồi”.
Khánh Mô Lam cười nói: “Ngài yên tâm, tin tức tuyệt đối chính xác".
“Nếu hắn chỉ là một chỉ phụ, thì đâu ra khả năng khống chế một huyện lệnh chứ?”, Kim Phi hỏi.
“Người hỗ trợ Trương huyện lệnh không phải là Chu sư gia mà là chú họ của hắn - Chu Trường Lâm ở quận thành”, Khánh Mộ Lam nói.
“Chu Trường Lâm..."
Kim Phi cảm thấy hình như đã từng nghe cái tên này ở đâu rồi.
À phải rồi, lúc đầu Đường Đông Đông nói kẻ thù của cô ấy là Chu Trương Lâm ở quận thành.
“Chu Trường Lâm có phải là thương gia buôn vải lớn nhất ở quận thành không?”, Kim Phi hỏi.
“Đúng thế”, Khánh Mộ Lam gật đầu: “Ngài nghe Đông Đông nói à?”
“Cô biết thân phận của Đông Đông ư?” Kim Phi hơi ngạc nhiên nhìn Khánh Mộ Lam.
“Trước kia không biết nhưng nếu đã điều tra Chu Trường Lâm thì dĩ nhiên biết được tranh đấu giữa nhà họ. Chu và nhà họ Đường”.
Khánh Mộ Lam nói: “Trước đây cứ nghĩ lời lẽ và khí chất của Đông Đông rất tao nhã, không ngờ còn có một câu chuyện quá khứ”.
Đường Đông Đông đã nuôi chí làm một người buôn vải thành công hơn cha từ nhỏ, nên từ nhỏ đã lén học các kiến thức liên quan đến ngành dệt.
Nhưng cũng giống những khó khăn mà Khánh Mộ Lam gặp phải, Đại Khang có quá nhiều ràng buộc với nữ giới.
Ngay cả khi cha của Đường Đông Đông đã nhận ra tài năng quản lý của cô ấy từ nhỏ nhưng vẫn luôn không chịu cho cô ấy nhúng tay vào xưởng dệt trong nhà.
Sau khi gia cảnh sa sút, Đường Đông Đông bị mắc. kẹt ở làng Quan Gia nhỏ bé như thể bị mắc cạn trong vũng nước cạn, dù có năng lực mạnh cũng không thể thể hiện.
Cũng may cô ấy gặp được Kim Phi.
Kim Phi muốn làm chưởng quầy, Đường Đông Đông muốn thể hiện tham vọng của mình, hai người vừa lúc hợp tác với nhau.
Sau khi xưởng dệt đi vào hoạt động đúng hướng, Kim Phi cơ bản không quản lý nữa, giao lại hoàn toàn cho Đường Đông Đông.
Đường Đông Đông cũng không khiến Kim Phi thất vọng, từ sau khi tiếp quản xưởng dệt, cô ấy nhanh chóng quản lý nhà xưởng mấy trăm người một cách trật tự.
Đầu năm nay có thể nhìn thấy một người phụ nữ mạnh mẽ không phải là dễ, từ sau khi biết Đường Đông Đông là người quản lý xưởng dệt, Khánh Mộ Lam có cảm giác yêu quý người tài.
Chẳng qua ngày nào Đường Đông Đông cũng bận rộn đến mức không giải quyết hết việc, Khánh Mộ Lam ngày nào cũng liên tục huấn luyện, hai người không có nhiều cơ hội nói chuyện với nhau, cùng lắm chỉ thỉnh thoảng gặp ở nhà Kim Phi, gật đầu chào nhau là xong.
Cho đến lần này điều tra nhà họ Chu, liên quan đến nhà họ Đường, Khánh Mộ Lam mới xem như có cái nhìn sâu hơn về Đường Đông Đông.
“Không nói Đông Đông nữa, vẫn nên nói về Chu Trường Lâm và Chu sư gia đi”.
Kim Phi quay lại chủ đề chính.
“Chu Trường Lâm và cha của Chu sư gia là huynh đệ sinh đôi, nhưng lăn lộn nhiều hơn cha của Chu sư gia, là thương buôn vải lớn nhất quận Quảng Nguyên, lại liên hệ với nhà họ Chu ở Biện Kinh, có thể nói rất thủ đoạn”.
Khánh Mộ Lam nói: “Nói đến cũng thấy khá thú vị, Chu Trường Lâm giỏi hơn cha của Chu sư gia nhưng ba đứa con trai của ông ta không có chí khí, ai cũng là công tử bột, kiến thức, mưu mô hay thủ đoạn đều không bằng. Chu sư gia.
Kim Xuyên là nơi sản xuất sợi đay rất quan trọng ở Tây Xuyên Lộ, vì hỗ trợ Trương huyện lệnh mà Chu 'Trường Lâm đã tốn không ít công sức, nhưng ông ta lại giao nơi này cho Chu sư gia, không cho con trai mình nhúng tay vào”.
“Loạn quá nhỉ...” Kim Phi hơi buồn bực gãi đầu.
Y cứ nghĩ Chu sư gia chỉ là chỉ phụ của nhà họ Chu, có thể tùy ý thâu tóm nhưng bây giờ biết đằng sau Chu sư gia còn có một Chu Trường Lâm.
Quận thành tương đương với thành phố cấp tỉnh ở đời sau, huyện phủ Kim Xuyên thuộc quyền quản lý của quận Quảng Nguyên, mà quận Quảng Nguyên lại thuộc về Tây Xuyên Lộ.
Chu Trường Lâm có thể trở thành thương buôn vải lớn nhất ở một quận, mặc dù thế lực không lớn bằng nhà họ Chu ở Biện Kinh nhưng cũng là nhân vật lớn mà hiện giờ Kim Phi không thể chọc vào được.
Nếu không Đường Đông Đông đã ra tay với ông ta từ lâu rồi.
“Ngài suy nghĩ nhiều rồi, thật ra Chu Trương Lâm và Chu sư gia có quan hệ không tốt”.
Khánh Mộ Lam nói: “Chu Trường Lâm không tin tưởng Chu sư gia, chỉ xem hắn là công cụ để khống chế Trương huyện lệnh, ngoài việc yêu cầu tất cả người trong tộc đến lễ tế cực lớn của nhà họ Chu ở Biện Kinh vào. mười hai năm trước, bình thường đều không cho Chu sư gia tiếp xúc với nhà họ Chu ở Biện Kinh, thậm chí không cho phép Chu sư gia rời khỏi Kim Xuyên, điều này có nghĩa là đã bóp chết con đường trèo lên cao của Chu sư gia”.
Bản thân Chu sư gia cũng biết rõ điều này nên mấy năm nay vẫn luôn tìm cơ hội thoát khỏi Chu Trường Lâm, lén trộm xe đẩy của ngươi để thổ phỉ cố ý khiêu khích cũng là vì chuyện này.
Sản nghiệp quan trọng nhất của nhà họ Chu là dệt, nếu giao xe đẩy của ngài cho nhà họ Chu ở Biện Kinh, nhà họ Chu có thể kiếm được lợi ích trong đó... ta không thể tưởng tượng được nhiều thế nào.
Công lao lớn như thế đủ để Chu sư gia thoát khỏi Chu Trường Lâm, bước vào nhà họ Chu ở Biện Kinh, hắn chắc chắn sẽ không nói với Chu Trường Lâm.
Thật ra mấy năm nay Chu Trường Lâm cũng ngày càng bất mãn với Chu sư gia, bây giờ ngài có chức tước, nếu có thể tìm được chứng cứ Chu sư gia nuôi thổ phỉ thì dù ngươi giết hắn, Chu Trường Lâm cũng sẽ không ra mặt vì hắn”.
“Chuyện này..."
Mắt Kim Phi bỗng sáng rực.
'Y không cảm thấy kỳ lạ với việt chuyện thổ phỉ khiêu khích.
Khánh Mộ Lam đã điều tra rõ chuyện nhà họ Đường, nếu vẫn không biết chuyện này thì đúng là lạ.
Suy nghĩ Kim Phi nhanh chóng chuyển hướng.
Mặc dù rất nhiều người biết đằng sau thổ phỉ có quan chống lưng, nhưng đây là quy tắc ngầm, không thể đưa ra ánh sáng.
Âm thầm móc nối nuôi thổ phi, theo luật của Đại Khang thì kết tội đồng phạm với thổ phỉ, nhẹ thì vào tiểu đoàn tiên phong, nặng thì tru di cửu tộc.
Với mức độ tàn ác của bọn thổ phỉ, một khi bị phát hiện thì chém đầu cũng là nhẹ rồi.
Thật ra huyện phủ Kim Phi vẫn luôn truy nã bọn thổ phỉ ở núi Thiết Quán và những nơi khác, tiền thưởng không hề thấp, đầu óc của thổ phỉ bình thường được. thưởng một nửa phần thưởng giết hổ, tiền thưởng cho. bọn có máu mặt thì cao hơn, còn bắt được thủ lĩnh của bọn thổ phi, quan phủ sẽ ban thưởng ba trăm lượng.
Chẳng qua mọi người đều biết chuyện này là thế nào, thà lên núi giết hổ cũng không có ai dám lấy đầu của bọn thổ phỉ núi Thiết Quán đi nhận thưởng.
“Mộ Lam, đây là suy đoán của cô hay là có thông tin chính xác?”
Kim Phi trịnh trọng hỏi.