Ở thời phong kiến, thông tin liên lạc thực sự rất khó khăn.
Lúc này Kim Phi cứ như là một kẻ điếc, y không biết Tây Xuyên đã xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt là trong tình huống này, y luôn trong trạng thái dốc toàn lực lên đường, cho dù Nguyên Thái Vi có nhận được tin tức bên Tây Xuyên, thì cô ta cũng không có cách nào đưa tới cho y.
Bởi vì ngay cả bản thân Kim Phi cũng không biết ngày mai mình sẽ ở đâu.
Chuyện này khiến Kim Phi nhớ nhung sự liên lạc nhanh chóng thuận tiện ở kiếp trước.
Cũng đừng mong nghĩ đến chuyện làm một cái điện thoại, thời gian có hạn và có quá nhiều thứ cần thiết.
Nhưng nguyên lý của điện báo cũng không hề phức tạp, nếu Kim Phi thật sự dốc lòng nghiên cứu thì vẫn có hy vọng có thể làm ra được.
Nói cho cùng, vẫn thiếu thời gian.
Kim Phi cũng không thể làm gì được, y đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng thành La Mã đâu phải xây một ngày là xong, muốn mập mạp cũng đâu có thể ăn một cái là mập được.
Điều duy nhất Kim Phi có thể làm bây giờ là nhanh chóng quay trở lại.
Sáng sớm hôm sau, Đại Lưu thả chim bồ câu ra ngoài và cả đoàn bắt đầu lên đường.
Vào giữa buổi sáng, trên bầu trời đột nhiên có tuyết rơi xuống.
Gió lạnh cũng dữ dội hơn.
Kim Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, cảm thấy vô cùng nặng nề.
Mặc dù lúc này họ đang ở bäc sông Trường Giang nhưng cũng thuộc về phương nam.
Ở đây tuyết đang rơi, chắc Xuyên Thục bên kia còn lạnh hơn.
Kim Phi đoán không sai, quả thực lúc này ở Xuyên Thục rất lạnh.
Dù nước không tới nỗi đóng thành băng nhưng trong năm nay đã rơi hai trận tuyết.
Chuyện này khiến hoàn cảnh của dân tình vốn đã đói khổ, rét lạnh lại càng khó khăn hơn.
Dưới dốc Đại Mãng, hàng chục nạn nhân đứng chen chúc trong giá lạnh, dựa vào thân nhiệt của nhau để sưởi ấm.
Trương Lương đứng trên đỉnh núi Đại Mãng, lông mày nhăn lại thành ba đường thẳng.
Anh ta sinh ra trong một gia đình nghèo khó nên thấu hiểu nỗi lòng của các nạn nhân và cũng rất thông cảm với họ.
Nhưng lương thực ở dốc Đại Mãng là quân lương, Trương Lãng cũng không dám tự tiện lấy ra cứu tế.
Mấy ngày tới, mỗi ngày Trương Lương đều sẽ lên núi xem tình hình dưới chân núi như thế nào.
Nạn nhân chết đói, chết cóng dưới chân núi ngày càng nhiều, có một số nạn nhân đói rét đến không chịu nổi nên nghĩ đến việc lẻn vào dốc Đại Mãng để trộm chút đồ ăn thức uống.
Mấy đêm nay, cận vệ hộ tống trực ban đêm nào cũng có thể bắt được mấy người như vậy.
Họ đều là những người đáng thương nên Trương Lãng cũng không làm khó mà chỉ cho cận vệ hộ tống đuổi họ đi.
Nhưng cứ như vậy thì cũng không phải là cách, khi thảm họa ngày càng trầm trọng, chắc chắn sẽ ngày càng có nhiều người như thế này.
Thậm chí có thể xảy ra bạo loạn.
Một cận vệ hộ tống chạy lên núi trong gió tuyết, thấp giọng báo cáo: "Đại đội trưởng, Khánh đại nhân tới, đang ở trong lầu lớn chờ ngài."
"Không phải Khánh đại nhân bị giam lỏng sao?" Trương Lương sửng sốt: “Làm sao mà anh ta thoát ra được?”
“Ta cũng không biết.” Cận vệ hộ tống lắc đầu. Trương Lương gật gật đầu, bước nhanh xuống núi.
Trong lầu lớn, Khánh Hâm Nghiêu và đoàn tùy tùng đều là một thân áo đen, đầu cũng đội mũ.
"Khánh đại nhân, sao ngài lại gầy tới như vậy?" Trương Lương cau mày hỏi.
Lúc này, Khánh Hâm Nghiêu đã hoàn toàn mất đi vẻ đầy đặn trước đây, cả người gầy đi rất nhiều, gần như tóc cũng bạc trằng đi phân nửa.
Vừa rồi suýt chút nữa Trương Lương đã không nhận ra được.
Lúc này Kim Phi cứ như là một kẻ điếc, y không biết Tây Xuyên đã xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt là trong tình huống này, y luôn trong trạng thái dốc toàn lực lên đường, cho dù Nguyên Thái Vi có nhận được tin tức bên Tây Xuyên, thì cô ta cũng không có cách nào đưa tới cho y.
Bởi vì ngay cả bản thân Kim Phi cũng không biết ngày mai mình sẽ ở đâu.
Chuyện này khiến Kim Phi nhớ nhung sự liên lạc nhanh chóng thuận tiện ở kiếp trước.
Cũng đừng mong nghĩ đến chuyện làm một cái điện thoại, thời gian có hạn và có quá nhiều thứ cần thiết.
Nhưng nguyên lý của điện báo cũng không hề phức tạp, nếu Kim Phi thật sự dốc lòng nghiên cứu thì vẫn có hy vọng có thể làm ra được.
Nói cho cùng, vẫn thiếu thời gian.
Kim Phi cũng không thể làm gì được, y đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng thành La Mã đâu phải xây một ngày là xong, muốn mập mạp cũng đâu có thể ăn một cái là mập được.
Điều duy nhất Kim Phi có thể làm bây giờ là nhanh chóng quay trở lại.
Sáng sớm hôm sau, Đại Lưu thả chim bồ câu ra ngoài và cả đoàn bắt đầu lên đường.
Vào giữa buổi sáng, trên bầu trời đột nhiên có tuyết rơi xuống.
Gió lạnh cũng dữ dội hơn.
Kim Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, cảm thấy vô cùng nặng nề.
Mặc dù lúc này họ đang ở bäc sông Trường Giang nhưng cũng thuộc về phương nam.
Ở đây tuyết đang rơi, chắc Xuyên Thục bên kia còn lạnh hơn.
Kim Phi đoán không sai, quả thực lúc này ở Xuyên Thục rất lạnh.
Dù nước không tới nỗi đóng thành băng nhưng trong năm nay đã rơi hai trận tuyết.
Chuyện này khiến hoàn cảnh của dân tình vốn đã đói khổ, rét lạnh lại càng khó khăn hơn.
Dưới dốc Đại Mãng, hàng chục nạn nhân đứng chen chúc trong giá lạnh, dựa vào thân nhiệt của nhau để sưởi ấm.
Trương Lương đứng trên đỉnh núi Đại Mãng, lông mày nhăn lại thành ba đường thẳng.
Anh ta sinh ra trong một gia đình nghèo khó nên thấu hiểu nỗi lòng của các nạn nhân và cũng rất thông cảm với họ.
Nhưng lương thực ở dốc Đại Mãng là quân lương, Trương Lãng cũng không dám tự tiện lấy ra cứu tế.
Mấy ngày tới, mỗi ngày Trương Lương đều sẽ lên núi xem tình hình dưới chân núi như thế nào.
Nạn nhân chết đói, chết cóng dưới chân núi ngày càng nhiều, có một số nạn nhân đói rét đến không chịu nổi nên nghĩ đến việc lẻn vào dốc Đại Mãng để trộm chút đồ ăn thức uống.
Mấy đêm nay, cận vệ hộ tống trực ban đêm nào cũng có thể bắt được mấy người như vậy.
Họ đều là những người đáng thương nên Trương Lãng cũng không làm khó mà chỉ cho cận vệ hộ tống đuổi họ đi.
Nhưng cứ như vậy thì cũng không phải là cách, khi thảm họa ngày càng trầm trọng, chắc chắn sẽ ngày càng có nhiều người như thế này.
Thậm chí có thể xảy ra bạo loạn.
Một cận vệ hộ tống chạy lên núi trong gió tuyết, thấp giọng báo cáo: "Đại đội trưởng, Khánh đại nhân tới, đang ở trong lầu lớn chờ ngài."
"Không phải Khánh đại nhân bị giam lỏng sao?" Trương Lương sửng sốt: “Làm sao mà anh ta thoát ra được?”
“Ta cũng không biết.” Cận vệ hộ tống lắc đầu. Trương Lương gật gật đầu, bước nhanh xuống núi.
Trong lầu lớn, Khánh Hâm Nghiêu và đoàn tùy tùng đều là một thân áo đen, đầu cũng đội mũ.
"Khánh đại nhân, sao ngài lại gầy tới như vậy?" Trương Lương cau mày hỏi.
Lúc này, Khánh Hâm Nghiêu đã hoàn toàn mất đi vẻ đầy đặn trước đây, cả người gầy đi rất nhiều, gần như tóc cũng bạc trằng đi phân nửa.
Vừa rồi suýt chút nữa Trương Lương đã không nhận ra được.