*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bố cô ấy từng là một người khiêng xác, từ nhỏ cô ấy đã phải nhìn thấy xác chết quá nhiều, sự bài xích đối với xác chết cũng ít hơn rất nhiều so với những cô gái còn lại.
“Rất tốt”, Kim Phi gật gật đầu: “Cô tự tìm một cái lán đi”.
“Lán nào cũng được sao?”
“Đúng vậy”.
“Vậy thì ta chọn cái này nhé”.
Chu Cẩm tiến vào trong cái lán bị Lưu Thiết vén lên kia, mở bó cỏ tranh ra trải trên mặt đất.
Lưu Thiết tiến lên trước, lại hạ cái chiếu cỏ xuống như ban đầu.
“Mấy người thì sao?”
Kim Phi lại nhìn về phía bảy cô gái còn lại.
“Ta cũng tham gia”.
“Ta cũng tham gia!”
Buổi sáng Kim Phi đã đánh tiếng trước nên tám cô gái này trước khi tới đã có chuẩn bị tâm lý, bây giờ lại có người đi đầu, những người còn lại cũng tự mình lựa chọn lán cỏ rồi bước vào bên trong.
“Thiết Tử, cậu sắp xếp người canh giữ ở đây, đừng để cho bọn họ chạy linh tinh, đưa cơm cho họ đúng giờ”, Kim Phi giao phó.
“Được”, Lưu Thiết gật đầu đáp ứng.
Kim Phi dẫn theo Thiết Chuỳ đi tới một điểm trên cao bên cạnh Đả Cốc Trường và nhìn xuống dưới.
Trong số tám cô gái, Chu Cẩm là điềm tĩnh nhất, ngồi xổm trên mặt đất hiếu kỳ quan sát xác chết.
Toàn bộ bảy cô gái còn lại đều co rúm lại một góc, cố gắng tránh xa xác chết.
“Bây giờ đã sợ đến vậy rồi, đợi tới tối sao có thể trụ được đây?”
Thiết Chuỳ đứng bên cạnh Kim Phi cười nói.
“Không trụ được thì từ bỏ thôi”.
Kim Phi vươn vai: “Đi thôi, tới xưởng chế luyện, xem khuôn đúc của đao dài thế nào rồi?”
Nhóm chiến đao này là chiến đao không lưỡi chuẩn bị cho trận đối kháng thực chiến của cựu binh và binh lính nữ, không cần suy xét tới vấn đề sắc nhọn, Kim Phi đã sử dụng cách đúc đơn giản nhất để chế tác.
Tạo ra một khuôn đúc rồi rót nước thép vào, sau khi đông cứng thì mài giũa một chút là được rồi, quá mức đơn giản.
Bây giờ xưởng chế luyện căn bản đều do Mãn Thương quản lý, dưới sự chỉ bảo về những kỹ thuật mấu chốt nhất của Kim Phi, Mãn Thương trở thành một chưởng quầy danh xứng với thực.
Mãn Thương cũng làm không biết mệt mỏi.
Không chỉ có xưởng chế luyện, những nơi khác cũng như vậy.
Xưởng dệt giao cho Đường Đông Đông, cựu binh giao cho Trương Lương, binh lính nữ giao cho Khánh Mộ Lam, lò gạch và công trường giao cho hai trưởng thôn.
Bố cô ấy từng là một người khiêng xác, từ nhỏ cô ấy đã phải nhìn thấy xác chết quá nhiều, sự bài xích đối với xác chết cũng ít hơn rất nhiều so với những cô gái còn lại.
“Rất tốt”, Kim Phi gật gật đầu: “Cô tự tìm một cái lán đi”.
“Lán nào cũng được sao?”
“Đúng vậy”.
“Vậy thì ta chọn cái này nhé”.
Chu Cẩm tiến vào trong cái lán bị Lưu Thiết vén lên kia, mở bó cỏ tranh ra trải trên mặt đất.
Lưu Thiết tiến lên trước, lại hạ cái chiếu cỏ xuống như ban đầu.
“Mấy người thì sao?”
Kim Phi lại nhìn về phía bảy cô gái còn lại.
“Ta cũng tham gia”.
“Ta cũng tham gia!”
Buổi sáng Kim Phi đã đánh tiếng trước nên tám cô gái này trước khi tới đã có chuẩn bị tâm lý, bây giờ lại có người đi đầu, những người còn lại cũng tự mình lựa chọn lán cỏ rồi bước vào bên trong.
“Thiết Tử, cậu sắp xếp người canh giữ ở đây, đừng để cho bọn họ chạy linh tinh, đưa cơm cho họ đúng giờ”, Kim Phi giao phó.
“Được”, Lưu Thiết gật đầu đáp ứng.
Kim Phi dẫn theo Thiết Chuỳ đi tới một điểm trên cao bên cạnh Đả Cốc Trường và nhìn xuống dưới.
Trong số tám cô gái, Chu Cẩm là điềm tĩnh nhất, ngồi xổm trên mặt đất hiếu kỳ quan sát xác chết.
Toàn bộ bảy cô gái còn lại đều co rúm lại một góc, cố gắng tránh xa xác chết.
“Bây giờ đã sợ đến vậy rồi, đợi tới tối sao có thể trụ được đây?”
Thiết Chuỳ đứng bên cạnh Kim Phi cười nói.
“Không trụ được thì từ bỏ thôi”.
Kim Phi vươn vai: “Đi thôi, tới xưởng chế luyện, xem khuôn đúc của đao dài thế nào rồi?”
Nhóm chiến đao này là chiến đao không lưỡi chuẩn bị cho trận đối kháng thực chiến của cựu binh và binh lính nữ, không cần suy xét tới vấn đề sắc nhọn, Kim Phi đã sử dụng cách đúc đơn giản nhất để chế tác.
Tạo ra một khuôn đúc rồi rót nước thép vào, sau khi đông cứng thì mài giũa một chút là được rồi, quá mức đơn giản.
Bây giờ xưởng chế luyện căn bản đều do Mãn Thương quản lý, dưới sự chỉ bảo về những kỹ thuật mấu chốt nhất của Kim Phi, Mãn Thương trở thành một chưởng quầy danh xứng với thực.
Mãn Thương cũng làm không biết mệt mỏi.
Không chỉ có xưởng chế luyện, những nơi khác cũng như vậy.
Xưởng dệt giao cho Đường Đông Đông, cựu binh giao cho Trương Lương, binh lính nữ giao cho Khánh Mộ Lam, lò gạch và công trường giao cho hai trưởng thôn.