Giữa các ngọn núi, có một con đường nhỏ hẹp.
Cựu binh Thiết Chùy đeo một con dao dài bên hông, một mình đi bộ trên con đường núi.
Đi qua sườn núi, thấy một ngôi làng nhỏ nằm trên bãi đất bằng phẳng duy nhất dưới chân núi.
Dưới chân núi, một vài đứa trẻ gầy gò, mặt mày xanh xao đi tìm nấm trong rừng.
Một trong những đứa trẻ khoảng tầm bảy tám tuổi nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, đến giỏ cũng không cần nữa, vui mừng lao tới.
“Cha, sao cha lại quay về?”
“Không phải ta đã nói với con không được ra sau núi rồi sao? Sao con lại chạy ra đây”.
Bàn tay thô ráp của Thiết Chùy vuốt ve tóc đứa bé.
Con đường nhỏ phía sau núi này tương đối an toàn, rất ít khi xuất hiện các loại thú dữ như hổ hay báo.
Nhưng cũng có rất nhiều loại côn trùng, chuột, bọ, mỗi năm đều có trẻ em vào núi đốn củi, hái nấm bị cắn.
Trước đây cuộc sống của nhà Thiết Chùy rất khó khăn, bắt buộc phải để con trai lên núi hái nấm phụ giúp gia đình, nhưng sau khi gia nhập vào đội hộ tống, Thiết Chùy đã có được một tháng lương.
Ba trăm văn đủ cho cả nhà ăn rồi nên hắn bảo con trai sau này đừng lên núi hái nấm nữa.
“Tiểu Mai tỷ không dám ra sau núi, con đi cùng tỷ ấy".
Con trai ngẩng đầu lên hỏi: “Cha, lần trước cha nói đón con và mẹ đến sống ở nhà gạch là thật sao?”
"Đương nhiên là thật”, Thiết Chùy nói: “Nhà gạch đã xây xong rồi, không phải cha về đón hai người đây sao?”
“Cẩu Đản, ta không lừa ngươi, ta tới nhà gạch sống đây!"
Đứa trẻ quay đầu, làm mặt hề với một đứa bạn, trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám trẻ, cậu bé theo Thiết Chùy xuống núi.
Gia cảnh của Thiết Chùy thực sự quá nghèo, ngoại trừ chiếc giường cũ kỹ sắp đổ lúc nào không hay, chỉ còn lại một chiếc bàn nhỏ bằng tôn.
Chẳng phải gói ghém gì cả, chỉ cần bê xoong nồi lên lưng, cộng thêm vợ con bên người là có thể chuyển nhà rồi.
Đi tới sườn núi, vợ Thiết Chùy - Tú Nương không khỏi quay đầu lại nhìn ngôi làng nhỏ dưới chân núi một lượt.
Cô ấy là người làng này, sống hơn nửa đời người ở đây, bây giờ bắt buộc phải rời đi.. “Tướng công, sau này chúng ta có còn quay lại được không?”
Tú Nương nhỏ giọng hỏi.
“Chúng ta tới thôn Tây Hà làm công, cũng đâu phải là đi tù, đương nhiên là có thể quay lại rồi”.
Thiết Chùy cười nói: “Chỉ sợ sau này nàng không muốn quay lại thôi”.
“Tướng công, đến lúc này rồi mà chàng còn định lừa ta à”.
Không ngờ rằng Tú Nương đột nhiên quỳ xuống đất: “Tướng công à, chàng bán ta đi là được, con trai là máu mủ của chúng ta đấy, chàng không thể bán cả con đi được”.
“Gì vậy?”
Thiết Chùy bị Tú Nương làm cho bối rối: “Vì sao ta phải bán nàng và con trai chứ?”
“Tướng công, số tiền mà mấy ngày trước chàng gửi về không phải là tiên bán ta và con thì lấy ở đâu ra?”
Tú Nương khóc lóc hỏi.
“Không phải ta đã nói với nàng rồi sao, là do ta tìm được công việc mới, được chủ ứng tiền trước cho”.
“Tướng công à, tại sao đến lúc này rồi mà chàng vẫn lừa ta?”
Tú Nương lau nước mắt nói: “Chàng làm gì mà người †a trả cho chàng một tháng 300 văn?”
“Ta...” Mức lương 300 văn thời điểm này thực sự là một số tiền lớn, Thiết Chùy cũng không biết giải thích thế nào,
đành thẳng tay tát cho vợ mình một cái.
“Ông đây dù có kém cỏi đến thế nào thì cũng sẽ không bán vợ bán con, mau đứng dậy đi theo ta”.
Mặc dù Tú Nương bị đánh, nhưng trong lòng lại thấy hơi nhẹ nhõm.
Cô ấy có thể cảm nhận được, chồng không lừa mình.
Đứng dậy đi theo Thiết Chủy, h làm gì vậy?”
Chủ của chàng
“Mở phường tơ kéo sợi”.
“Ta không phải chưa từng quay tơ kéo sợi, làm sao kiếm được nhiều tiền vậy?”
“Đó là do nàng chưa thấy guồng quay tơ của chủ ta, nhanh lắm, một người làm nhanh hơn năm sáu người”.
Thiết Chùy nói: “Đến đó nàng cũng sẽ tới phường tơ làm, nếu như nhanh thì một ngày có thể kiếm hơn được một đồng đấy”.
“Thật sao? Ta nghe nhị tẩu nói, thôn Tây Hà nghèo. lắm".
“Đó là trước đây, bây giờ khác rồi”, Thiết Chùy mất kiên nhãn nói: “Nàng đi rồi không phải sẽ biết sao”.
Tú Nương không dám hỏi nữa, cúi đầu đi theo phía sau.
Cả gia đình ba người vội vã hối hả, cuối cùng cũng đến thôn Tây Hà trước giờ cơm trưa.
“Thiết Ngưu đại ca, ta đưa vợ con tới rồi đây”.
Thiết Chùy thấy Thiết Ngưu đang bận rộn trước cửa ký túc xá, hỏi: “Bọn ta ở phòng nào vậy!”
“Tiểu tử ngươi chạy nhanh đấy”.
Thiết Ngưu cười nói: “Ngươi tới đầu tiên, chọn phòng nào cũng được”.
“Tú Nương, nàng chọn đi”. Thiết Chùy gãi đầu, đùn đẩy vấn đề cho vợ.
Nhưng Tú Nương giống như không nghe thấy vậy, nhìn chằm chằm căn phòng đến thất thần.
Mãi cho đến khi Thiết Chùy đá cô ấy một cái, Tú Nương mới hoàn hồn lại, chọn căn phòng thứ ba từ đầu vào.
Căn phòng rộng khoảng 40 mét vuông, khi bước vào. cửa là phòng bếp rộng 7 - 8 mét vuông, còn lại là phòng chính, ở giữa là một bộ bàn ghế gỗ mới tinh, bên cạnh tường là một chiếc giường.
“Em dâu, thời gian gấp gáp, chuẩn bị không đủ, hai người cứ dọn vào ở trước, chủ nhà nói rồi, sau này điều kiện tốt hơn thì sẽ đổi cho mọi người một căn khác đẹp hơn".
Thiết Ngưu cười lấy ra một chiếc khóa rồi đặt lên bàn.
“Thiết Ngưu đại ca, như vậy là đã rất tốt rồi”.
Tú Nương sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc không thể che giấu.
“Vậy hai người thu dọn đi, có chuyện gì thì tới tìm ta”. Thiết Ngưu mỉm cười rời đi.
“Tướng công, căn phòng này sau này là của chúng ta sao?”
Cho đến lúc này, Tú Nương vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Thì ra Thiết Chùy không hề lừa cô ấy, thực sự được ở trong nhà bằng gạch.
“Căn phòng này không phải của chúng ta, vẫn là của chủ nhà, chúng ta chỉ được ở chứ không được bán, mỗi tháng còn phải nộp mười văn tiền thuê nhà”.
Thiết Chùy giải thích. “Chủ nhà trả chàng ba trăm văn tiền công mỗi tháng,
còn cho chúng ta ở nhà gạch, nộp mười văn tiền thuê là rất thỏa đáng”.
Tú Nương nói: “Thiết Chùy, chủ nhà xem trọng chàng, chàng nhất định phải làm cho thật tốt”.
“Yên tâm đi, sau này cái mạng này của ta chính là của chủ nhà”.
Thiết Chùy gật mạnh.
Những đoạn đối thoại như vậy còn xảy ra rất nhiều trong thôn Tây Hà.
Hôm nay, hơn ba mươi hai cựu binh đã toàn tâm toàn ý nhận định Kim Phi.
Cũng chính chiều tối hôm đó, đội hộ vệ thôn Tây Hà chính thức được thành lập.
Khoảng thời gian này, để giảm bớt khả năng xung đột với bọn thổ phỉ núi Thiết Quán, Trương Lương chỉ giao hàng cho huyền phủ hai lần.
Lần đầu tiên bị tống một khoản tiền lớn, lần thứ hai Trương Lương đành phải xuất phát lúc nửa đêm, nhân lúc bọn thổ phỉ còn đang ngủ, âm thầm đi qua Đồng Sơn.
Khi quay về cũng phải chờ đến nửa đêm mới dám có động tĩnh.
Đường núi vốn dĩ khó đi, cứ đi lúc nửa đêm thế này cũng không phải là cách.
Hơn nữa nếu đã bị bọn thổ phỉ nhắm vào, bọn họ sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện thôi.
Đến lúc đó không chừng sẽ nổ ra một trận chiến.
Mấy ngày này Kim Phi vẫn luôn lo lắng, mãi cho đến khi đội hộ vệ được thành lập, tảng đá trong lòng mới được gỡ xuống.
Hơn ba mươi cựu binh này đều là những cao thủ chém giết trên chiến trường, cho dù đám thổ phỉ núi Thiết Quán đánh tới thì cũng chỉ là tự đâm đầu vào chỗ chết thôi.
Nếu như khoảng thời gian này bọn chúng không đánh tới thì tốt.
Đợi Kim Phi chuẩn bị xong xuôi thì đến lượt chúng phải sợ hãi!
Cựu binh Thiết Chùy đeo một con dao dài bên hông, một mình đi bộ trên con đường núi.
Đi qua sườn núi, thấy một ngôi làng nhỏ nằm trên bãi đất bằng phẳng duy nhất dưới chân núi.
Dưới chân núi, một vài đứa trẻ gầy gò, mặt mày xanh xao đi tìm nấm trong rừng.
Một trong những đứa trẻ khoảng tầm bảy tám tuổi nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, đến giỏ cũng không cần nữa, vui mừng lao tới.
“Cha, sao cha lại quay về?”
“Không phải ta đã nói với con không được ra sau núi rồi sao? Sao con lại chạy ra đây”.
Bàn tay thô ráp của Thiết Chùy vuốt ve tóc đứa bé.
Con đường nhỏ phía sau núi này tương đối an toàn, rất ít khi xuất hiện các loại thú dữ như hổ hay báo.
Nhưng cũng có rất nhiều loại côn trùng, chuột, bọ, mỗi năm đều có trẻ em vào núi đốn củi, hái nấm bị cắn.
Trước đây cuộc sống của nhà Thiết Chùy rất khó khăn, bắt buộc phải để con trai lên núi hái nấm phụ giúp gia đình, nhưng sau khi gia nhập vào đội hộ tống, Thiết Chùy đã có được một tháng lương.
Ba trăm văn đủ cho cả nhà ăn rồi nên hắn bảo con trai sau này đừng lên núi hái nấm nữa.
“Tiểu Mai tỷ không dám ra sau núi, con đi cùng tỷ ấy".
Con trai ngẩng đầu lên hỏi: “Cha, lần trước cha nói đón con và mẹ đến sống ở nhà gạch là thật sao?”
"Đương nhiên là thật”, Thiết Chùy nói: “Nhà gạch đã xây xong rồi, không phải cha về đón hai người đây sao?”
“Cẩu Đản, ta không lừa ngươi, ta tới nhà gạch sống đây!"
Đứa trẻ quay đầu, làm mặt hề với một đứa bạn, trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám trẻ, cậu bé theo Thiết Chùy xuống núi.
Gia cảnh của Thiết Chùy thực sự quá nghèo, ngoại trừ chiếc giường cũ kỹ sắp đổ lúc nào không hay, chỉ còn lại một chiếc bàn nhỏ bằng tôn.
Chẳng phải gói ghém gì cả, chỉ cần bê xoong nồi lên lưng, cộng thêm vợ con bên người là có thể chuyển nhà rồi.
Đi tới sườn núi, vợ Thiết Chùy - Tú Nương không khỏi quay đầu lại nhìn ngôi làng nhỏ dưới chân núi một lượt.
Cô ấy là người làng này, sống hơn nửa đời người ở đây, bây giờ bắt buộc phải rời đi.. “Tướng công, sau này chúng ta có còn quay lại được không?”
Tú Nương nhỏ giọng hỏi.
“Chúng ta tới thôn Tây Hà làm công, cũng đâu phải là đi tù, đương nhiên là có thể quay lại rồi”.
Thiết Chùy cười nói: “Chỉ sợ sau này nàng không muốn quay lại thôi”.
“Tướng công, đến lúc này rồi mà chàng còn định lừa ta à”.
Không ngờ rằng Tú Nương đột nhiên quỳ xuống đất: “Tướng công à, chàng bán ta đi là được, con trai là máu mủ của chúng ta đấy, chàng không thể bán cả con đi được”.
“Gì vậy?”
Thiết Chùy bị Tú Nương làm cho bối rối: “Vì sao ta phải bán nàng và con trai chứ?”
“Tướng công, số tiền mà mấy ngày trước chàng gửi về không phải là tiên bán ta và con thì lấy ở đâu ra?”
Tú Nương khóc lóc hỏi.
“Không phải ta đã nói với nàng rồi sao, là do ta tìm được công việc mới, được chủ ứng tiền trước cho”.
“Tướng công à, tại sao đến lúc này rồi mà chàng vẫn lừa ta?”
Tú Nương lau nước mắt nói: “Chàng làm gì mà người †a trả cho chàng một tháng 300 văn?”
“Ta...” Mức lương 300 văn thời điểm này thực sự là một số tiền lớn, Thiết Chùy cũng không biết giải thích thế nào,
đành thẳng tay tát cho vợ mình một cái.
“Ông đây dù có kém cỏi đến thế nào thì cũng sẽ không bán vợ bán con, mau đứng dậy đi theo ta”.
Mặc dù Tú Nương bị đánh, nhưng trong lòng lại thấy hơi nhẹ nhõm.
Cô ấy có thể cảm nhận được, chồng không lừa mình.
Đứng dậy đi theo Thiết Chủy, h làm gì vậy?”
Chủ của chàng
“Mở phường tơ kéo sợi”.
“Ta không phải chưa từng quay tơ kéo sợi, làm sao kiếm được nhiều tiền vậy?”
“Đó là do nàng chưa thấy guồng quay tơ của chủ ta, nhanh lắm, một người làm nhanh hơn năm sáu người”.
Thiết Chùy nói: “Đến đó nàng cũng sẽ tới phường tơ làm, nếu như nhanh thì một ngày có thể kiếm hơn được một đồng đấy”.
“Thật sao? Ta nghe nhị tẩu nói, thôn Tây Hà nghèo. lắm".
“Đó là trước đây, bây giờ khác rồi”, Thiết Chùy mất kiên nhãn nói: “Nàng đi rồi không phải sẽ biết sao”.
Tú Nương không dám hỏi nữa, cúi đầu đi theo phía sau.
Cả gia đình ba người vội vã hối hả, cuối cùng cũng đến thôn Tây Hà trước giờ cơm trưa.
“Thiết Ngưu đại ca, ta đưa vợ con tới rồi đây”.
Thiết Chùy thấy Thiết Ngưu đang bận rộn trước cửa ký túc xá, hỏi: “Bọn ta ở phòng nào vậy!”
“Tiểu tử ngươi chạy nhanh đấy”.
Thiết Ngưu cười nói: “Ngươi tới đầu tiên, chọn phòng nào cũng được”.
“Tú Nương, nàng chọn đi”. Thiết Chùy gãi đầu, đùn đẩy vấn đề cho vợ.
Nhưng Tú Nương giống như không nghe thấy vậy, nhìn chằm chằm căn phòng đến thất thần.
Mãi cho đến khi Thiết Chùy đá cô ấy một cái, Tú Nương mới hoàn hồn lại, chọn căn phòng thứ ba từ đầu vào.
Căn phòng rộng khoảng 40 mét vuông, khi bước vào. cửa là phòng bếp rộng 7 - 8 mét vuông, còn lại là phòng chính, ở giữa là một bộ bàn ghế gỗ mới tinh, bên cạnh tường là một chiếc giường.
“Em dâu, thời gian gấp gáp, chuẩn bị không đủ, hai người cứ dọn vào ở trước, chủ nhà nói rồi, sau này điều kiện tốt hơn thì sẽ đổi cho mọi người một căn khác đẹp hơn".
Thiết Ngưu cười lấy ra một chiếc khóa rồi đặt lên bàn.
“Thiết Ngưu đại ca, như vậy là đã rất tốt rồi”.
Tú Nương sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc không thể che giấu.
“Vậy hai người thu dọn đi, có chuyện gì thì tới tìm ta”. Thiết Ngưu mỉm cười rời đi.
“Tướng công, căn phòng này sau này là của chúng ta sao?”
Cho đến lúc này, Tú Nương vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Thì ra Thiết Chùy không hề lừa cô ấy, thực sự được ở trong nhà bằng gạch.
“Căn phòng này không phải của chúng ta, vẫn là của chủ nhà, chúng ta chỉ được ở chứ không được bán, mỗi tháng còn phải nộp mười văn tiền thuê nhà”.
Thiết Chùy giải thích. “Chủ nhà trả chàng ba trăm văn tiền công mỗi tháng,
còn cho chúng ta ở nhà gạch, nộp mười văn tiền thuê là rất thỏa đáng”.
Tú Nương nói: “Thiết Chùy, chủ nhà xem trọng chàng, chàng nhất định phải làm cho thật tốt”.
“Yên tâm đi, sau này cái mạng này của ta chính là của chủ nhà”.
Thiết Chùy gật mạnh.
Những đoạn đối thoại như vậy còn xảy ra rất nhiều trong thôn Tây Hà.
Hôm nay, hơn ba mươi hai cựu binh đã toàn tâm toàn ý nhận định Kim Phi.
Cũng chính chiều tối hôm đó, đội hộ vệ thôn Tây Hà chính thức được thành lập.
Khoảng thời gian này, để giảm bớt khả năng xung đột với bọn thổ phỉ núi Thiết Quán, Trương Lương chỉ giao hàng cho huyền phủ hai lần.
Lần đầu tiên bị tống một khoản tiền lớn, lần thứ hai Trương Lương đành phải xuất phát lúc nửa đêm, nhân lúc bọn thổ phỉ còn đang ngủ, âm thầm đi qua Đồng Sơn.
Khi quay về cũng phải chờ đến nửa đêm mới dám có động tĩnh.
Đường núi vốn dĩ khó đi, cứ đi lúc nửa đêm thế này cũng không phải là cách.
Hơn nữa nếu đã bị bọn thổ phỉ nhắm vào, bọn họ sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện thôi.
Đến lúc đó không chừng sẽ nổ ra một trận chiến.
Mấy ngày này Kim Phi vẫn luôn lo lắng, mãi cho đến khi đội hộ vệ được thành lập, tảng đá trong lòng mới được gỡ xuống.
Hơn ba mươi cựu binh này đều là những cao thủ chém giết trên chiến trường, cho dù đám thổ phỉ núi Thiết Quán đánh tới thì cũng chỉ là tự đâm đầu vào chỗ chết thôi.
Nếu như khoảng thời gian này bọn chúng không đánh tới thì tốt.
Đợi Kim Phi chuẩn bị xong xuôi thì đến lượt chúng phải sợ hãi!