*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Phi cũng cảm thấy Khánh Mộ Lam có gì đó không đúng lắm.
"Tần Thế huynh ở quận thành hôm nay đã đưa thư tới, nói công văn tăng thuế của triều đình đã truyền tới, có lẽ ngày mai hoặc mốt sẽ công bố”.
Khánh Mộ Lam thở dài: "Tăng thuế 10%, chuyện này không thể thay đổi được nữa!"
"Đám quan lại trong triều đình đúng là muốn bức chết thường dân!"
Kim Phi cũng không có tâm trạng ăn cơm, y đặt bát lên bàn: “Chẳng lẽ bọn họ không sợ người dân trăm họ tạo phản sao?”
"Tạo phản ư?"
Trong thời đại phong kiến, tạo phản là một chủ đề rất đáng sợ và nặng nề, mọi người trong phòng đều bị những lời của Kim Phi dọa sợ.
"Tiên sinh, không đến mức đó chứ?"
Khánh Mộ Lam cau mày hỏi.
“Không đến mức đó ư?”
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam: "Cô cứ đợi mà xem, đến khi có thông báo, chắc chắn người dân lưu lạc sẽ nổi loạn khắp nơi”.
"Điều này thì ta tin. Mỗi năm khi thu thuế, đều sẽ có một số lượng lớn người lưu lạc tị nạn”.
Khánh Mộ Lam nói: "Người dân lưu lạc bị bắt, cùng lắm là bị bán, đi lính. Nếu làm tốt trong quân đội, họ vẫn có cơ hội lập công và được khen thưởng, nhưng tạo phản thì sẽ bị giết hại cả chín đời trong dòng họ!
Hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên tăng thuế, mấy năm trước cũng không có ai dám tạo phản”.
Địa vị quyết định suy nghĩ, Khánh Mộ Lam tuy không phải là loại công tử bột, cũng có nhiệt huyết phục vụ quốc gia, nhưng cô ấy cũng là con cháu quý tộc thực sự, suy nghĩ của cô ấy có rất nhiều điểm chung với đám quý tộc giàu có khác.
Ví dụ như sau khi bắt được Triệu huyện úy, Kim Phi đã nghĩ đưa ông ta đến quan phủ nhờ pháp luật xử lý, như vậy không những đỡ phiền phức mà còn sạch sẽ từ đầu đến cuối, không ai có thể tìm ra sơ sót gì.
Nhưng Khánh Mộ Lam lại cảm thấy rằng những lời nói của Triệu huyện úy đã xúc phạm tôn nghiêm của quý tộc như Kim Phi, vì vậy cô ấy đã lựa chọn giết ông ta ngay tại chỗ, sau đó sử dụng ảnh hưởng của anh trai mình để làm dịu sự việc.
Trên thực tế, Khánh Mộ Lam không có ý mượn chuyện này để thể hiện thế lực của gia tộc mình, mà cô ấy đã nhận được sự giáo dục này từ khi còn nhỏ.
Có lẽ trong mắt các quý tộc lão làng, quyền uy và cái gọi là tôn nghiêm của quý tộc là quan trọng nhất, còn thường dân chỉ là công cụ như trâu ngựa mà thôi.
Quý tộc cho rằng người dân bình thường coi trọng dòng tộc, nên đã tạo ra gông xiềng giết chết chín đời trong dòng tộc, sau đó mặc sức chèo lái.
Quất thêm vài roi nữa, trâu ngựa sẽ chỉ chạy nhanh hơn và làm được nhiều việc hơn.
Lãnh thổ Đại Khang thái bình quá lâu, e rằng hoàng đế và đám quan lại trong triều đã quên mất rằng trâu ngựa khi bị quất đau cũng sẽ đá người.
Hơn nữa, người dân trăm họ là những người có máu thịt và ý tưởng, không phải trâu ngựa.
Kim Phi cũng cảm thấy Khánh Mộ Lam có gì đó không đúng lắm.
"Tần Thế huynh ở quận thành hôm nay đã đưa thư tới, nói công văn tăng thuế của triều đình đã truyền tới, có lẽ ngày mai hoặc mốt sẽ công bố”.
Khánh Mộ Lam thở dài: "Tăng thuế 10%, chuyện này không thể thay đổi được nữa!"
"Đám quan lại trong triều đình đúng là muốn bức chết thường dân!"
Kim Phi cũng không có tâm trạng ăn cơm, y đặt bát lên bàn: “Chẳng lẽ bọn họ không sợ người dân trăm họ tạo phản sao?”
"Tạo phản ư?"
Trong thời đại phong kiến, tạo phản là một chủ đề rất đáng sợ và nặng nề, mọi người trong phòng đều bị những lời của Kim Phi dọa sợ.
"Tiên sinh, không đến mức đó chứ?"
Khánh Mộ Lam cau mày hỏi.
“Không đến mức đó ư?”
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam: "Cô cứ đợi mà xem, đến khi có thông báo, chắc chắn người dân lưu lạc sẽ nổi loạn khắp nơi”.
"Điều này thì ta tin. Mỗi năm khi thu thuế, đều sẽ có một số lượng lớn người lưu lạc tị nạn”.
Khánh Mộ Lam nói: "Người dân lưu lạc bị bắt, cùng lắm là bị bán, đi lính. Nếu làm tốt trong quân đội, họ vẫn có cơ hội lập công và được khen thưởng, nhưng tạo phản thì sẽ bị giết hại cả chín đời trong dòng họ!
Hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên tăng thuế, mấy năm trước cũng không có ai dám tạo phản”.
Địa vị quyết định suy nghĩ, Khánh Mộ Lam tuy không phải là loại công tử bột, cũng có nhiệt huyết phục vụ quốc gia, nhưng cô ấy cũng là con cháu quý tộc thực sự, suy nghĩ của cô ấy có rất nhiều điểm chung với đám quý tộc giàu có khác.
Ví dụ như sau khi bắt được Triệu huyện úy, Kim Phi đã nghĩ đưa ông ta đến quan phủ nhờ pháp luật xử lý, như vậy không những đỡ phiền phức mà còn sạch sẽ từ đầu đến cuối, không ai có thể tìm ra sơ sót gì.
Nhưng Khánh Mộ Lam lại cảm thấy rằng những lời nói của Triệu huyện úy đã xúc phạm tôn nghiêm của quý tộc như Kim Phi, vì vậy cô ấy đã lựa chọn giết ông ta ngay tại chỗ, sau đó sử dụng ảnh hưởng của anh trai mình để làm dịu sự việc.
Trên thực tế, Khánh Mộ Lam không có ý mượn chuyện này để thể hiện thế lực của gia tộc mình, mà cô ấy đã nhận được sự giáo dục này từ khi còn nhỏ.
Có lẽ trong mắt các quý tộc lão làng, quyền uy và cái gọi là tôn nghiêm của quý tộc là quan trọng nhất, còn thường dân chỉ là công cụ như trâu ngựa mà thôi.
Quý tộc cho rằng người dân bình thường coi trọng dòng tộc, nên đã tạo ra gông xiềng giết chết chín đời trong dòng tộc, sau đó mặc sức chèo lái.
Quất thêm vài roi nữa, trâu ngựa sẽ chỉ chạy nhanh hơn và làm được nhiều việc hơn.
Lãnh thổ Đại Khang thái bình quá lâu, e rằng hoàng đế và đám quan lại trong triều đã quên mất rằng trâu ngựa khi bị quất đau cũng sẽ đá người.
Hơn nữa, người dân trăm họ là những người có máu thịt và ý tưởng, không phải trâu ngựa.