Đêm nay có lẽ là đêm vất vả nhất của quân Bắc phạt sau khi tới thành Du Quan.
Từ lúc trời bät đầu tối cho tới tận nửa đêm, quân địch điên cuồng tấn công không ngừng, còn tấn công cả thành Nam lẫn thành Bắc.
Bóng đêm trùm xuống khiến các nhân viên hộ tống ở phía trên thành không nhìn được tình hình phía dưới, để ngăn quân địch xông lên ồ ạt, mọi người chỉ có thể sử dụng máy ném đá tấn công liên tục.
Số gạch đá vốn tưởng rằng đủ dùng trong một đêm, nay sau hai canh giờ đã hết sạch.
Lưu Thiết không còn cách nào khác, đành phải gọi một nửa số nhân viên hộ tống ca ngày tới, nhanh chóng dỡ nhà xuống.
Có một điểm chết người ở đây, chính là khi còn hợp tác với Tấn vương, Kim Phi đã từng cung cấp cho ông ta một ít máy ném đá và cung nỏ hạng nặng.
Sau khi hai người trở mặt, Tấn vương tất nhiên sẽ không trả những món vũ khí này lại cho Kim Phi.
Lúc ấy Kim Phi không để ý, bởi vì cung nỏ hạng nặng và máy ném đá y cho Tấn vương là loại đời đầu, cả tốc độ bắn hay uy lực đều không so được với những trang bị của nhân viên hộ tống lúc này.
Hơn nữa, Kim Phi cũng đã để lại một đường lui cho y trên chính những vũ khí kia.
Một số bộ phận then chốt của chúng là được rèn bằng gang, sử dụng liên tục trong thời gian dài có thể vỡ ra, tới lúc ấy phải tìm Kim Phi mua linh kiện mới có thể dùng tiếp.
Cách này thật sự có hiệu quả.
Sau khi Thiết Ngưu chiếm được thành Vị Châu, lúc đó anh †a đã có hai cuộc xung đột nhỏ với người của Tấn vương.
Khi ấy người của Tấn vương cũng xách máy ném đá và cung nỏ hạng nặng ra, nhưng lại bị loại đời mới của nhân viên hộ tống áp đảo.
Hơn nữa, thời điểm đó phi thuyền vẫn còn sử dụng được, người của Tấn vương bị đánh cho chạy bán sống bán chết, không có tí sức phản kháng nào.
Nhưng hiện tại, những vũ khí này lại bị liên quân Tấn Man dùng tới, gây thương vong nặng nề cho các nhân viên hộ tống ở thành Nam và thành Bắc.
Bởi vì cả Trương Lương và Lưu Thiết đều không nghĩ răng quân địch sẽ tấn công từ phía Nam, nên ở thành Nam chỉ lắp mấy chiếc máy bản đá hạng nặng, hiện tại đều sử dụng máy ném đá cầm tay.
Máy ném đá cầm tay dù lắp ráp thuận tiện, tấn công linh hoạt nhưng tầm bắn lại gần hơn nhiều.
Người của liên quân Tấn Man nhân lúc trời tối mà đưa cung nỏ hạng nặng và máy ném đá tới rồi phản công lại.
Lúc ấy các nhân viên hộ tống bị đánh không kịp trở tay, thương vong nặng nề.
Tường thành ở phía Nam thấp hơn tường thành phía Bắc rất nhiều, khi đó suýt chút nữa đã bị liên quân Tấn Man phá VỠ.
May là Tần Phi phản ứng nhanh, cũng hiểu rõ về máy ném đá này, nên đã ước lượng vị trí máy ném đá của quân địch, sắp xếp một xe ném đá hạng nặng ném xuống một giỏ lựu đạn và bom chớp sáng mới tạm thời trấn áp được quân địch.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời, đợi đến khi bom chớp sáng hết hiệu quả, quân địch sẽ tiếp tục tấn công.
Thậm chí chúng còn có thể phá máy ném đá của bên mình trước.
Tuy đã đẩy lùi được quân địch, nhưng bầu không khí trên tường thành vẫn rất nặng nề.
“Nếu ta có phi thuyền ở đây thì tốt rồi, cho nổ tung hang ổ của bọn chúng luôn! Một nhân viên thở dài nói.
“Bọn chúng có Hải Đông Thanh, phi thuyền không bay lên được đâu." Người bên cạnh nói.
“Cái này ngươi lại không biết rồi, hầu hết diều hâu đại bàng cũng giống bồ câu thôi, đều không nhìn được vào ban đêm!”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Một nhân viên hậu cần đang vận chuyển gạch nghe thấy.
vậy thì vội chạy về tìm đội trưởng của mình.
Đội trưởng đội hậu cần nghe báo cáo xong thì vội mang cả nhân viên kia đi tìm Tân Phi.
Chiến sự cấp bách nên Lưu Thiết và Điền tiên sinh không ngủ, lúc này họ đang họp với các tướng lĩnh ở trong thành Ủng.
Khi nhìn thấy đội trưởng đội hậu cần mang theo một binh lính tiến vào, mọi người đều quay ra nhìn.
Từ lúc trời bät đầu tối cho tới tận nửa đêm, quân địch điên cuồng tấn công không ngừng, còn tấn công cả thành Nam lẫn thành Bắc.
Bóng đêm trùm xuống khiến các nhân viên hộ tống ở phía trên thành không nhìn được tình hình phía dưới, để ngăn quân địch xông lên ồ ạt, mọi người chỉ có thể sử dụng máy ném đá tấn công liên tục.
Số gạch đá vốn tưởng rằng đủ dùng trong một đêm, nay sau hai canh giờ đã hết sạch.
Lưu Thiết không còn cách nào khác, đành phải gọi một nửa số nhân viên hộ tống ca ngày tới, nhanh chóng dỡ nhà xuống.
Có một điểm chết người ở đây, chính là khi còn hợp tác với Tấn vương, Kim Phi đã từng cung cấp cho ông ta một ít máy ném đá và cung nỏ hạng nặng.
Sau khi hai người trở mặt, Tấn vương tất nhiên sẽ không trả những món vũ khí này lại cho Kim Phi.
Lúc ấy Kim Phi không để ý, bởi vì cung nỏ hạng nặng và máy ném đá y cho Tấn vương là loại đời đầu, cả tốc độ bắn hay uy lực đều không so được với những trang bị của nhân viên hộ tống lúc này.
Hơn nữa, Kim Phi cũng đã để lại một đường lui cho y trên chính những vũ khí kia.
Một số bộ phận then chốt của chúng là được rèn bằng gang, sử dụng liên tục trong thời gian dài có thể vỡ ra, tới lúc ấy phải tìm Kim Phi mua linh kiện mới có thể dùng tiếp.
Cách này thật sự có hiệu quả.
Sau khi Thiết Ngưu chiếm được thành Vị Châu, lúc đó anh †a đã có hai cuộc xung đột nhỏ với người của Tấn vương.
Khi ấy người của Tấn vương cũng xách máy ném đá và cung nỏ hạng nặng ra, nhưng lại bị loại đời mới của nhân viên hộ tống áp đảo.
Hơn nữa, thời điểm đó phi thuyền vẫn còn sử dụng được, người của Tấn vương bị đánh cho chạy bán sống bán chết, không có tí sức phản kháng nào.
Nhưng hiện tại, những vũ khí này lại bị liên quân Tấn Man dùng tới, gây thương vong nặng nề cho các nhân viên hộ tống ở thành Nam và thành Bắc.
Bởi vì cả Trương Lương và Lưu Thiết đều không nghĩ răng quân địch sẽ tấn công từ phía Nam, nên ở thành Nam chỉ lắp mấy chiếc máy bản đá hạng nặng, hiện tại đều sử dụng máy ném đá cầm tay.
Máy ném đá cầm tay dù lắp ráp thuận tiện, tấn công linh hoạt nhưng tầm bắn lại gần hơn nhiều.
Người của liên quân Tấn Man nhân lúc trời tối mà đưa cung nỏ hạng nặng và máy ném đá tới rồi phản công lại.
Lúc ấy các nhân viên hộ tống bị đánh không kịp trở tay, thương vong nặng nề.
Tường thành ở phía Nam thấp hơn tường thành phía Bắc rất nhiều, khi đó suýt chút nữa đã bị liên quân Tấn Man phá VỠ.
May là Tần Phi phản ứng nhanh, cũng hiểu rõ về máy ném đá này, nên đã ước lượng vị trí máy ném đá của quân địch, sắp xếp một xe ném đá hạng nặng ném xuống một giỏ lựu đạn và bom chớp sáng mới tạm thời trấn áp được quân địch.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời, đợi đến khi bom chớp sáng hết hiệu quả, quân địch sẽ tiếp tục tấn công.
Thậm chí chúng còn có thể phá máy ném đá của bên mình trước.
Tuy đã đẩy lùi được quân địch, nhưng bầu không khí trên tường thành vẫn rất nặng nề.
“Nếu ta có phi thuyền ở đây thì tốt rồi, cho nổ tung hang ổ của bọn chúng luôn! Một nhân viên thở dài nói.
“Bọn chúng có Hải Đông Thanh, phi thuyền không bay lên được đâu." Người bên cạnh nói.
“Cái này ngươi lại không biết rồi, hầu hết diều hâu đại bàng cũng giống bồ câu thôi, đều không nhìn được vào ban đêm!”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Một nhân viên hậu cần đang vận chuyển gạch nghe thấy.
vậy thì vội chạy về tìm đội trưởng của mình.
Đội trưởng đội hậu cần nghe báo cáo xong thì vội mang cả nhân viên kia đi tìm Tân Phi.
Chiến sự cấp bách nên Lưu Thiết và Điền tiên sinh không ngủ, lúc này họ đang họp với các tướng lĩnh ở trong thành Ủng.
Khi nhìn thấy đội trưởng đội hậu cần mang theo một binh lính tiến vào, mọi người đều quay ra nhìn.