*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không để mấy người lại ở bên cạnh, trong lòng Kim Phi không thể yên tâm được.
“Chuyện này…”
Ba người Triệu huyện úy nhìn nhau, có chút khó xử.
Mặc dù bí mật nâng đỡ tp là chuyện mà rất nhiều thân hào đều làm, nhưng dù sao cũng là việc không chính đáng.
Nói ra ở trước mặt nhiều người như vậy, ai biết được liệu có bị truyền ra ngoài không?
“Có chuyện gì thì mau nói đi, còn nếu không muốn nói thì thôi, bọn ta còn phải đi ăn cơm”.
Kim Phi sốt ruột thúc giục.
“Là như này, bọn ta nhận được sự ủy thác của người khác, muốn cầu xin Tước gia một chuyện, hi vọng Tước gia có thể tha cho Hắc Thủy câu, núi Hổ Đầu, đỉnh Song Đà lần này”.
Triệu huyện úy nghĩ một chút, nói: “Đối phương nói rằng có thể bồi thường cho Tước gia, coi như lương thực cho lần luyện binh này của ngài”.
Phải nói rằng, Triệu huyện úy phản ứng rất nhanh, cho dù sau này có người hỏi, ông ta cũng có thể nói rằng do có người ủy thác, ai cũng chẳng thể làm gì được.
“Người đó định bồi thường cái gì?”
Kim Phi thấy ông ta đã mở lời liền kéo một cái ghế tới, ngồi xuống.
“Ngân lượng, hầu gái, lương thực, Tước gia muốn gì xin cứ nói, chỉ cần đối phương có thể làm được thì nhất định sẽ không từ chối”, Triệu huyện úy đáp.
“Ta không thiếu ngân lượng, cũng không thiếu người hầu hay lương thực, ta chỉ cần việc này thôi”.
Kim Phi nói: “Bảo ba nhóm thổ phỉ đầu hàng không điều kiện, thuận theo sự sắp đặt của ta thì ta sẽ tha cho bọn họ”.
“Đầu hàng vô điều kiện?”
Ba người Triệu huyện úy nhìn nhau, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Bây giờ ba nhóm thổ phỉ cộng lại không biết bao nhiêu người, hơn nữa lương thực trong hang tp cũng không hề thiếu, vẫn còn có chút cơ hội vùng vẫy.
Nếu như đầu hàng vô điều kiện thì có nghĩa là sẽ trở thành miếng cá trên thớt, bị Kim Phi làm thịt.
“Tước gia, yêu cầu này của ngài hà khắc quá”.
Triệu huyện úy thấy Kim Phi không chủ động đưa ra điều kiện liền hạ mình nói: “Ngài xem thế này được không, bắt đầu từ năm sau, lương thực thu được hàng năm của ba nhóm thổ phỉ, mỗi nhóm sẽ chia cho ngài 1 phần để biểu đạt thành ý, có được không?”
Mỗi năm bọn tp chỉ chia cho mỗi nhà bọn họ ba phần, bây giờ thêm một phần cho Kim Phi đồng nghĩa với việc miếng bánh bị chia nhỏ ra.
Có thể nói là đã rất chân thành rồi.
Lúc đó khi thảo luận, hai người Chu Bành đau thắt ruột gan một hồi lâu.
Không để mấy người lại ở bên cạnh, trong lòng Kim Phi không thể yên tâm được.
“Chuyện này…”
Ba người Triệu huyện úy nhìn nhau, có chút khó xử.
Mặc dù bí mật nâng đỡ tp là chuyện mà rất nhiều thân hào đều làm, nhưng dù sao cũng là việc không chính đáng.
Nói ra ở trước mặt nhiều người như vậy, ai biết được liệu có bị truyền ra ngoài không?
“Có chuyện gì thì mau nói đi, còn nếu không muốn nói thì thôi, bọn ta còn phải đi ăn cơm”.
Kim Phi sốt ruột thúc giục.
“Là như này, bọn ta nhận được sự ủy thác của người khác, muốn cầu xin Tước gia một chuyện, hi vọng Tước gia có thể tha cho Hắc Thủy câu, núi Hổ Đầu, đỉnh Song Đà lần này”.
Triệu huyện úy nghĩ một chút, nói: “Đối phương nói rằng có thể bồi thường cho Tước gia, coi như lương thực cho lần luyện binh này của ngài”.
Phải nói rằng, Triệu huyện úy phản ứng rất nhanh, cho dù sau này có người hỏi, ông ta cũng có thể nói rằng do có người ủy thác, ai cũng chẳng thể làm gì được.
“Người đó định bồi thường cái gì?”
Kim Phi thấy ông ta đã mở lời liền kéo một cái ghế tới, ngồi xuống.
“Ngân lượng, hầu gái, lương thực, Tước gia muốn gì xin cứ nói, chỉ cần đối phương có thể làm được thì nhất định sẽ không từ chối”, Triệu huyện úy đáp.
“Ta không thiếu ngân lượng, cũng không thiếu người hầu hay lương thực, ta chỉ cần việc này thôi”.
Kim Phi nói: “Bảo ba nhóm thổ phỉ đầu hàng không điều kiện, thuận theo sự sắp đặt của ta thì ta sẽ tha cho bọn họ”.
“Đầu hàng vô điều kiện?”
Ba người Triệu huyện úy nhìn nhau, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Bây giờ ba nhóm thổ phỉ cộng lại không biết bao nhiêu người, hơn nữa lương thực trong hang tp cũng không hề thiếu, vẫn còn có chút cơ hội vùng vẫy.
Nếu như đầu hàng vô điều kiện thì có nghĩa là sẽ trở thành miếng cá trên thớt, bị Kim Phi làm thịt.
“Tước gia, yêu cầu này của ngài hà khắc quá”.
Triệu huyện úy thấy Kim Phi không chủ động đưa ra điều kiện liền hạ mình nói: “Ngài xem thế này được không, bắt đầu từ năm sau, lương thực thu được hàng năm của ba nhóm thổ phỉ, mỗi nhóm sẽ chia cho ngài 1 phần để biểu đạt thành ý, có được không?”
Mỗi năm bọn tp chỉ chia cho mỗi nhà bọn họ ba phần, bây giờ thêm một phần cho Kim Phi đồng nghĩa với việc miếng bánh bị chia nhỏ ra.
Có thể nói là đã rất chân thành rồi.
Lúc đó khi thảo luận, hai người Chu Bành đau thắt ruột gan một hồi lâu.