Trong suốt chuyến đi cả đội chỉ nghỉ ngơi ba lần, chạy tới Tây Xuyên với tốc độ nhanh nhất.
Lúc này cửa thành Tây Xuyên vẫn đang đóng, Cửu công chúa không đi gọi cửa, mà dẫn Kim Phi đến mương Lão Quát.
Ban đầu lúc người dân công phá trại ngựa Đan Châu, đã tập trung lại ở đây.
Cửu công chúa sau khi mua ngựa chiến từ trong tay người dân, đã vận chuyển đi một phần, phần còn lại để lại mương Lão Quát, còn đặc biệt điều một đội quân Bính Đẳng đến, vừa trông chừng ngựa chiến vừa tập luyện kĩ thuật cưỡi ngựa bắn cung.
Lúc này Mạnh Thiên Hải đang ẩn nấp ở mương Lão Quát.
Thấy Kim Phi và Cửu công chúa, Mạnh Thiên Hải cười toe toét.
"Điện hạ, tiên sinh, các vị cuối cùng cũng đến rồi!"
Từ khi Khánh Hâm Nghiêu bị giáng chức, quân Uy Thắng luôn bị gây khó dễ ở khắp nơi.
Vốn là đội quân chiến đấu chủ lực tinh nhuệ, lại bị thái giám phái đi bảo vệ thành chung với phủ binh.
Lương thực trong quân đội cũng bị cắt giảm không ít, còn có lời đồn nói rằng thái giám đang có ý định thay thế Mạnh Thiên Hải.
Mạnh Thiên Hải vì điều đó mà lo lắng suốt một thời gian dài.
Gặp lại Kim Phi và Cửu công chúa, trong lòng anh ta cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.
"Tình hình bây giờ thế nào rồi?" Cửu công chúa hỏi.
"Hiện đã tra rõ, bọn khốn kiếp kia đã mua chuộc binh lính giữ thành, dùng giỏ treo trên thành để truyền tin ra ngoài."
Nói tới đây, säc mặt Mạnh Thiên Hải trở nên vô cùng khó coi.
Bởi vì trong số những binh lính bị mua chuộc không chỉ có phủ binh, mà còn có vài người thuộc quân Uy Thắng.
"Những chuyện này Mạnh tướng quân tự mình xử lý, bổn cung muốn biết, bọn Từ mập đã chạy thoát chưa?"
"Vẫn chưa, người trong danh sách điện hạ đưa ta đều ở trong thành này, không có người nào chạy thoát!”
Mạnh Thiên Hải vỗ ngực bảo đảm.
"Người trung gian giúp bọn họ lén lút liên lạc với thổ phỉ, đã tìm được chưa?"
"Tìm được rồi, Khánh đại nhân đã phái người theo dõi, có thể bắt bất cứ lúc nào!"
"Tốt lắm!"
Cửu công chúa nghe vậy, chân mày cuối cùng cũng giãn ra: "Mạnh tướng quân, trở về thành đi, nên đi gặp bọn họ rồi!"
"Vâng!" Mạnh Thiên Hải trả lời một tiếng, xoay người rời đi.
Đám quyền quý luôn phái người theo dõi làng Tây Hà, Kim Phi và Cửu công chúa rời đi chưa bao lâu, bọn họ đã biết rồi.
Lúc đoàn người Kim Phi chạy đến cửa thành Bảc, Đại Thái giám đã chờ trên tường thành.
"Thả một cái giỏ xuống, bổn tướng muốn đi lên!" Mạnh Thiên Hải đứng dưới tường thành hét lớn.
Lính gác phụ trách cửa thành Bắc đã bị Đại Thái giám đổi thành những phủ binh vâng lời.
Nghe thấy tiếng hét của Mạnh Thiên Hải, giáo úy dẫn đầu phủ binh vội vàng quay đầu nhìn về phía thái giám.
Thái giám cũng không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó Mạnh Thiên Hải, tỏ ý bảo giáo úy thả giỏ xuống.
"Ta đoán Mạnh tướng quân chắc chắn không đuổi kịp ky binh Cao Nguyên đúng không?"
Thái giám cười như không cười liếc nhìn Mạnh Thiên Hải.
"Vốn đã bị thiến rồi, lại còn ăn nói khó nghe như thế, chẳng trách đoạn tử tuyệt tôn!"
Mạnh Thiên Hải nhếch môi, bước sang bên cạnh vài bước.
"Mạnh Thiên Hải to gan, dám nhục mạ Châu Mục đại nhân, thật đáng chết!"
Giáo úy phủ binh vừa mới được thái giám cất nhắc lên chức, đương nhiên rất trung thành, giận dữ quát: "Châu Mục. đại nhân, xin cho thuộc hạ chém chết kẻ gian này!"
"Điện hạ đang ở dưới thành nhìn đấy, ta cũng không dám chém Mạnh tướng quân đâu!"
Trong mắt thái giám lóe lên một tia hung ác, nhưng ngay sau đó đã bị trấn áp.
Ông ta chỉ vào lệnh mở cửa thành trên bàn bên cạnh: "Mạnh tướng quân, ngài cũng đừng nhiều lời nữa, nhanh mở cửa thành ra, để cho điện hạ và Kim tiên sinh còn vào thành chứ?”
Mạnh Thiên Hải hừ một tiếng, lấy binh phù trong lòng ngực ra, đóng lên trên lệnh mở cửa thành.
Thái giám tỏ ý bảo giáo úy cầm lệnh, đi xuống mở cửa thành ra.
Mạnh Thiên Hải nhìn xung quanh, phát hiện người của mình đều đã bị điều đi, anh ta tháo nỏ cầm tay bên hông. xuống, giơ tay lên bản một mũi tên lệnh lên không trung.
"Ngài làm gì đấy?" Thái giám cau mày hỏi.
Ngày nay mũi tên lệnh ở Tây Xuyên đã không còn gì lạ lãm, dân chúng đều biết nó dùng để triệu tập người, công dụng khá giống với đánh trống triệu tập.
Thái giám theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng.
"Cận vệ của ta đều chẳng thấy đâu, nên ta bảo bọn họ đến nghênh đón công chúa điện hạ, không được à?"
Mạnh Thiên Hải dửng dưng nói.
Lúc này cửa thành Tây Xuyên vẫn đang đóng, Cửu công chúa không đi gọi cửa, mà dẫn Kim Phi đến mương Lão Quát.
Ban đầu lúc người dân công phá trại ngựa Đan Châu, đã tập trung lại ở đây.
Cửu công chúa sau khi mua ngựa chiến từ trong tay người dân, đã vận chuyển đi một phần, phần còn lại để lại mương Lão Quát, còn đặc biệt điều một đội quân Bính Đẳng đến, vừa trông chừng ngựa chiến vừa tập luyện kĩ thuật cưỡi ngựa bắn cung.
Lúc này Mạnh Thiên Hải đang ẩn nấp ở mương Lão Quát.
Thấy Kim Phi và Cửu công chúa, Mạnh Thiên Hải cười toe toét.
"Điện hạ, tiên sinh, các vị cuối cùng cũng đến rồi!"
Từ khi Khánh Hâm Nghiêu bị giáng chức, quân Uy Thắng luôn bị gây khó dễ ở khắp nơi.
Vốn là đội quân chiến đấu chủ lực tinh nhuệ, lại bị thái giám phái đi bảo vệ thành chung với phủ binh.
Lương thực trong quân đội cũng bị cắt giảm không ít, còn có lời đồn nói rằng thái giám đang có ý định thay thế Mạnh Thiên Hải.
Mạnh Thiên Hải vì điều đó mà lo lắng suốt một thời gian dài.
Gặp lại Kim Phi và Cửu công chúa, trong lòng anh ta cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.
"Tình hình bây giờ thế nào rồi?" Cửu công chúa hỏi.
"Hiện đã tra rõ, bọn khốn kiếp kia đã mua chuộc binh lính giữ thành, dùng giỏ treo trên thành để truyền tin ra ngoài."
Nói tới đây, säc mặt Mạnh Thiên Hải trở nên vô cùng khó coi.
Bởi vì trong số những binh lính bị mua chuộc không chỉ có phủ binh, mà còn có vài người thuộc quân Uy Thắng.
"Những chuyện này Mạnh tướng quân tự mình xử lý, bổn cung muốn biết, bọn Từ mập đã chạy thoát chưa?"
"Vẫn chưa, người trong danh sách điện hạ đưa ta đều ở trong thành này, không có người nào chạy thoát!”
Mạnh Thiên Hải vỗ ngực bảo đảm.
"Người trung gian giúp bọn họ lén lút liên lạc với thổ phỉ, đã tìm được chưa?"
"Tìm được rồi, Khánh đại nhân đã phái người theo dõi, có thể bắt bất cứ lúc nào!"
"Tốt lắm!"
Cửu công chúa nghe vậy, chân mày cuối cùng cũng giãn ra: "Mạnh tướng quân, trở về thành đi, nên đi gặp bọn họ rồi!"
"Vâng!" Mạnh Thiên Hải trả lời một tiếng, xoay người rời đi.
Đám quyền quý luôn phái người theo dõi làng Tây Hà, Kim Phi và Cửu công chúa rời đi chưa bao lâu, bọn họ đã biết rồi.
Lúc đoàn người Kim Phi chạy đến cửa thành Bảc, Đại Thái giám đã chờ trên tường thành.
"Thả một cái giỏ xuống, bổn tướng muốn đi lên!" Mạnh Thiên Hải đứng dưới tường thành hét lớn.
Lính gác phụ trách cửa thành Bắc đã bị Đại Thái giám đổi thành những phủ binh vâng lời.
Nghe thấy tiếng hét của Mạnh Thiên Hải, giáo úy dẫn đầu phủ binh vội vàng quay đầu nhìn về phía thái giám.
Thái giám cũng không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó Mạnh Thiên Hải, tỏ ý bảo giáo úy thả giỏ xuống.
"Ta đoán Mạnh tướng quân chắc chắn không đuổi kịp ky binh Cao Nguyên đúng không?"
Thái giám cười như không cười liếc nhìn Mạnh Thiên Hải.
"Vốn đã bị thiến rồi, lại còn ăn nói khó nghe như thế, chẳng trách đoạn tử tuyệt tôn!"
Mạnh Thiên Hải nhếch môi, bước sang bên cạnh vài bước.
"Mạnh Thiên Hải to gan, dám nhục mạ Châu Mục đại nhân, thật đáng chết!"
Giáo úy phủ binh vừa mới được thái giám cất nhắc lên chức, đương nhiên rất trung thành, giận dữ quát: "Châu Mục. đại nhân, xin cho thuộc hạ chém chết kẻ gian này!"
"Điện hạ đang ở dưới thành nhìn đấy, ta cũng không dám chém Mạnh tướng quân đâu!"
Trong mắt thái giám lóe lên một tia hung ác, nhưng ngay sau đó đã bị trấn áp.
Ông ta chỉ vào lệnh mở cửa thành trên bàn bên cạnh: "Mạnh tướng quân, ngài cũng đừng nhiều lời nữa, nhanh mở cửa thành ra, để cho điện hạ và Kim tiên sinh còn vào thành chứ?”
Mạnh Thiên Hải hừ một tiếng, lấy binh phù trong lòng ngực ra, đóng lên trên lệnh mở cửa thành.
Thái giám tỏ ý bảo giáo úy cầm lệnh, đi xuống mở cửa thành ra.
Mạnh Thiên Hải nhìn xung quanh, phát hiện người của mình đều đã bị điều đi, anh ta tháo nỏ cầm tay bên hông. xuống, giơ tay lên bản một mũi tên lệnh lên không trung.
"Ngài làm gì đấy?" Thái giám cau mày hỏi.
Ngày nay mũi tên lệnh ở Tây Xuyên đã không còn gì lạ lãm, dân chúng đều biết nó dùng để triệu tập người, công dụng khá giống với đánh trống triệu tập.
Thái giám theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng.
"Cận vệ của ta đều chẳng thấy đâu, nên ta bảo bọn họ đến nghênh đón công chúa điện hạ, không được à?"
Mạnh Thiên Hải dửng dưng nói.