“Thì ra là thế!”
Ngụy Đại Đồng bừng tỉnh.
Ở dốc Đại Mãng, ông ta đã từng thấy sức công phá của lựu đạn, nhưng không được tiếp xúc sâu nên không biết lựu đạn được làm từ gì.
“Tiên sinh, ta thừa nhận sức công phá của lựu đạn rất lớn, nhưng nó có thể nổ tung núi Ngọc Lũy ư?” Ngụy Đại Đồng lại hỏi.
“Một quả lựu đạn đương nhiên không thể, vậy thì một trăm, một ngàn quả thì sao?”
Kim Phi nói: “Hơn nữa ta cũng không định phá núi trong một lần, mà là mỗi lần cho nổ một phần, chờ người dân dọn đá vụn đi thì lại cho nổ tiếp, như vậy mới là cách an toàn nhất.”
“Tiên sinh nói có lý” Ngụy Đại Đồng gật đầu.
“Vậy thuốc nổ trong tay tiên sinh có đủ để nổ tung núi Ngọc Lũy không?” Cửu công chúa hỏi.
Thuốc nổ chính là một con thú dữ nguy hiểm, nếu bị thả ra thì hậu quả thật khó lường.
Ngoài việc có tiền công và được người thân đến thăm trấn an tử tù, Kim Phi còn đưa ra lệnh cho các nhân viên hộ tống trông coi xưởng thuốc nổ, một khi có người muốn chạy thì đánh chết ngay tại chỗ.
Ngoài Kim Phi, người canh gác và nhân viên hộ tống vận chuyển ra, thì chỉ có Quan Hạ Nhị và Trương Lương biết vị trí của xưởng thuốc nổ, ngay cả Đường Tiểu Bắc và Cửu công chúa cũng không biết rõ xưởng đó nẵm ở nơi nào.
Không chỉ có như thế, Kim Phi còn đặt riêng quy trình nghiêm khắc cho việc vận chuyển thuốc nổ.
Theo quy trình, nhân viên hộ tống đi vận chuyển nguyên liệu và mang thành phẩm đi, cần phải neo thuyền ở vị trí xách rất xa bờ, chỉ phái thuyền nhỏ lên bờ.
Trong quá trình vận chuyển, cũng có yêu cầu nghiêm khắc.
“Không đủ/' Kim Phi lắc đầu: “Không chỉ thuốc nổ không đủ, đầu mũi khoan đá cũng chưa làm ra được, cho nên ta mới bảo Ngụy đại nhân trước tiên cứ tập hợp bá tánh tu sửa kênh nước, chờ tích cóp đủ thuốc nổ, làm ra được mũi khoan thì lại tập hợp người để tới núi Ngọc Lũy dọn dẹp đá vụn.”
Kim Phi không phải loại coi thường mạng người như đám quyền quý.
Cho dù là tử tù, Kim Phi cũng sẽ không bắt bọn họ mạo. hiểm vì sản lượng, mà là áp dụng cách an toàn để thực hiện thí nghiệm và sản xuất.
Xưởng thuốc nổ được thành lập lâu như vậy nhưng chưa từng xảy ra sự việc thương vong nào.
Cũng có thể là vì nguyên nhân này nên các tử tù cảm nhận được ý tốt của Kim Phi, cho nên đến giờ họ luôn rất an phận.
Giờ đây các tử tù đã rất là quen thuộc với thuốc nổ, gần như đạt tới tiêu chuẩn dây chuyền sản xuất, bấy giờ Kim Phi mới truyền tin về, yêu cầu bọn họ gia tăng sản lượng.
“Vậy được, bổn cung chờ tin tốt của tiên sinh.”
Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Ngụy đại nhân, vậy đập Phi Sa và cống phân luồng nước mà tiên sinh nhắc đến, ở nơi nào?”
“Ở bên kia..”
Ngụy Đại Đồng lại bảt đầu phân tích cho Cửu công chúa hiểu về vị trí và nguyên lý của đập Phi Sa và cống phân luồng nước.
Đoàn người ở trên đỉnh núi Ngọc Lũy đến tận chạng vạng, mới bắt đầu xuống núi.
Khảo sát thực địa sẽ trực quan hơn trên sa bàn, qua phân tích của Ngụy Đại Đồng, Cửu công chúa đã có hiểu biết sâu hơn về công trình đập Đô Giang.
Cũng càng thêm bội phục Kim Phi đã nghĩ ra biện pháp này.
Trên đường xuống núi, Cửu công chúa nhìn công trường bắt đầu ít người dần, cố ý đi chậm lại vài bước sóng vai đi cùng Kim Phi.
Ngụy Đại Đồng lập tức ý thức được hai người có chuyện. muốn nói, vội bước chậm hơn, kéo giãn khoảng cách với hai người.
Tuy rằng Đại Lưu cũng rất muốn nghe Kim Phi với Cửu công chúa nói gì, nhưng mà trông thấy ánh mắt uy hiếp của Thấm Nhị, anh ta đành phải ngượng ngùng dẫn theo nhân viên hộ tống bước chậm lại đằng sau.
Chốc lát sau, bên cạnh Cửu công chúa và Kim Phi chỉ còn lại Thấm Nhi và Bắc Thiên Tâm.
Lúc này Cửu công chúa mới nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, ngài biết không, bổn cung cảm thấy điều may mản nhất cuộc đời này chính là được gặp ngài. Nếu không phải tiên sinh, bổn cung quả thật không dám nghĩ năm nay Xuyên Thục sẽ biến thành bộ dạng thế nào, Đại Khang sẽ ra sao.”
“Điện hạ người nói quá lời rồi”" Kim Phi cười nói: “Kỳ thật ta cũng rất may mắn mới được gặp điện hạ, nếu không phải điện hạ, bây giờ có khi ta đã trở thành giặc cướp, cũng làm không nên chuyện như bây giờ:
“Có lẽ đây là duyên phận mà tiên sinh đã từng nói.”
Cửu công chúa vén lọn tóc bên tai, quay đầu nhoẻn miệng cười với Kim Phi.
Ngụy Đại Đồng bừng tỉnh.
Ở dốc Đại Mãng, ông ta đã từng thấy sức công phá của lựu đạn, nhưng không được tiếp xúc sâu nên không biết lựu đạn được làm từ gì.
“Tiên sinh, ta thừa nhận sức công phá của lựu đạn rất lớn, nhưng nó có thể nổ tung núi Ngọc Lũy ư?” Ngụy Đại Đồng lại hỏi.
“Một quả lựu đạn đương nhiên không thể, vậy thì một trăm, một ngàn quả thì sao?”
Kim Phi nói: “Hơn nữa ta cũng không định phá núi trong một lần, mà là mỗi lần cho nổ một phần, chờ người dân dọn đá vụn đi thì lại cho nổ tiếp, như vậy mới là cách an toàn nhất.”
“Tiên sinh nói có lý” Ngụy Đại Đồng gật đầu.
“Vậy thuốc nổ trong tay tiên sinh có đủ để nổ tung núi Ngọc Lũy không?” Cửu công chúa hỏi.
Thuốc nổ chính là một con thú dữ nguy hiểm, nếu bị thả ra thì hậu quả thật khó lường.
Ngoài việc có tiền công và được người thân đến thăm trấn an tử tù, Kim Phi còn đưa ra lệnh cho các nhân viên hộ tống trông coi xưởng thuốc nổ, một khi có người muốn chạy thì đánh chết ngay tại chỗ.
Ngoài Kim Phi, người canh gác và nhân viên hộ tống vận chuyển ra, thì chỉ có Quan Hạ Nhị và Trương Lương biết vị trí của xưởng thuốc nổ, ngay cả Đường Tiểu Bắc và Cửu công chúa cũng không biết rõ xưởng đó nẵm ở nơi nào.
Không chỉ có như thế, Kim Phi còn đặt riêng quy trình nghiêm khắc cho việc vận chuyển thuốc nổ.
Theo quy trình, nhân viên hộ tống đi vận chuyển nguyên liệu và mang thành phẩm đi, cần phải neo thuyền ở vị trí xách rất xa bờ, chỉ phái thuyền nhỏ lên bờ.
Trong quá trình vận chuyển, cũng có yêu cầu nghiêm khắc.
“Không đủ/' Kim Phi lắc đầu: “Không chỉ thuốc nổ không đủ, đầu mũi khoan đá cũng chưa làm ra được, cho nên ta mới bảo Ngụy đại nhân trước tiên cứ tập hợp bá tánh tu sửa kênh nước, chờ tích cóp đủ thuốc nổ, làm ra được mũi khoan thì lại tập hợp người để tới núi Ngọc Lũy dọn dẹp đá vụn.”
Kim Phi không phải loại coi thường mạng người như đám quyền quý.
Cho dù là tử tù, Kim Phi cũng sẽ không bắt bọn họ mạo. hiểm vì sản lượng, mà là áp dụng cách an toàn để thực hiện thí nghiệm và sản xuất.
Xưởng thuốc nổ được thành lập lâu như vậy nhưng chưa từng xảy ra sự việc thương vong nào.
Cũng có thể là vì nguyên nhân này nên các tử tù cảm nhận được ý tốt của Kim Phi, cho nên đến giờ họ luôn rất an phận.
Giờ đây các tử tù đã rất là quen thuộc với thuốc nổ, gần như đạt tới tiêu chuẩn dây chuyền sản xuất, bấy giờ Kim Phi mới truyền tin về, yêu cầu bọn họ gia tăng sản lượng.
“Vậy được, bổn cung chờ tin tốt của tiên sinh.”
Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Ngụy đại nhân, vậy đập Phi Sa và cống phân luồng nước mà tiên sinh nhắc đến, ở nơi nào?”
“Ở bên kia..”
Ngụy Đại Đồng lại bảt đầu phân tích cho Cửu công chúa hiểu về vị trí và nguyên lý của đập Phi Sa và cống phân luồng nước.
Đoàn người ở trên đỉnh núi Ngọc Lũy đến tận chạng vạng, mới bắt đầu xuống núi.
Khảo sát thực địa sẽ trực quan hơn trên sa bàn, qua phân tích của Ngụy Đại Đồng, Cửu công chúa đã có hiểu biết sâu hơn về công trình đập Đô Giang.
Cũng càng thêm bội phục Kim Phi đã nghĩ ra biện pháp này.
Trên đường xuống núi, Cửu công chúa nhìn công trường bắt đầu ít người dần, cố ý đi chậm lại vài bước sóng vai đi cùng Kim Phi.
Ngụy Đại Đồng lập tức ý thức được hai người có chuyện. muốn nói, vội bước chậm hơn, kéo giãn khoảng cách với hai người.
Tuy rằng Đại Lưu cũng rất muốn nghe Kim Phi với Cửu công chúa nói gì, nhưng mà trông thấy ánh mắt uy hiếp của Thấm Nhị, anh ta đành phải ngượng ngùng dẫn theo nhân viên hộ tống bước chậm lại đằng sau.
Chốc lát sau, bên cạnh Cửu công chúa và Kim Phi chỉ còn lại Thấm Nhi và Bắc Thiên Tâm.
Lúc này Cửu công chúa mới nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, ngài biết không, bổn cung cảm thấy điều may mản nhất cuộc đời này chính là được gặp ngài. Nếu không phải tiên sinh, bổn cung quả thật không dám nghĩ năm nay Xuyên Thục sẽ biến thành bộ dạng thế nào, Đại Khang sẽ ra sao.”
“Điện hạ người nói quá lời rồi”" Kim Phi cười nói: “Kỳ thật ta cũng rất may mắn mới được gặp điện hạ, nếu không phải điện hạ, bây giờ có khi ta đã trở thành giặc cướp, cũng làm không nên chuyện như bây giờ:
“Có lẽ đây là duyên phận mà tiên sinh đã từng nói.”
Cửu công chúa vén lọn tóc bên tai, quay đầu nhoẻn miệng cười với Kim Phi.