Đánh trận chỉ có con người và vũ khí là không đủ, còn cần cả tiền nữa.
Vậy nên trên giá hàng trong phòng đá còn có một cái hòm nhỏ, bên trong là ngân phiếu và một ít vàng thỏi.
Những thứ này là tiền dự trữ chiến tranh Kim Phi chuẩn bị để đề phòng bất trắc, cũng là tiền vốn y dành để chờ đợi thời cơ.
Nhưng một khi chiến tranh loạn lạc nổ ra, ngân phiếu có thể đổi được hay không vẫn chưa biết được, trước đây Kim Phi đã dự định đi quận thành để đổi hết toàn bộ số ngân phiếu này thành vàng.
Bây giờ vừa khéo bớt việc để làm rồi.
“Tướng công, chuyển mấy hòm?”
Quan Hạ Nhi nhìn thấy Kim Phi mở cửa bên trong thì cũng đoán ra được suy tính của y.
Kim Phi nghĩ ngợi một chút, nói: “Gần đây phải dùng tiền nhiều chỗ, chuyển ba hòm đi”.
Bây giờ làng Tây Hà đi tới đâu cũng đang khởi công xây nhà, nhiều tốp cựu binh cũng được đưa tới núi Miêu Miêu và núi Hổ Đầu để huấn luyện, tiền tiêu như nước, số tiền này còn cần dùng vào những việc khác, Kim Phi cũng không thể chuyển hết vào toàn bộ.
“Được!”
Đếm bạc chuyển bạc là một trong những sở thích lớn nhất của Quan Hạ Nhi, cô đáp lại một tiếng rồi xắn tay áo đi chuyển.
Kết quả lại chuyển không nổi.
Mật độ vàng gần như gấp đôi bạc, cùng một cái hòm như vậy, xếp bạc chỉ có thể xếp được năm trăm lượng, Quan Hạ Nhi nghiến răng cũng có thể chuyển đi được.
Thế nhưng sau khi xếp vàng vào, một hòm phải hơn chín trăm lượng, cô có muốn chuyển đi thì cũng không còn dễ dàng như vậy nữa.
“Đồ ngốc, vàng gần như nặng gấp đôi bạc đấy, một hòm này cũng xấp xỉ một nghìn lượng”, Kim Phi cười nói: “Nàng không chuyển được đâu, để ta”.
“Ta nhấc cùng với tướng công”.
Quan Hạ Nhi xắn ống tay áo lên, nói.
Kim Phi cũng hết cách, chỉ đành làm theo ý cô.
Đường Tiểu Bắc vẫn đang kiểm tra số hóa đơn mà Lạc Lan gửi về, hơn nữa cô ấy tự biết bản thân không đủ sức nên không đi giúp một tay.
Chuyển hòm xong xuôi, Kim Phi lại đóng cửa sắt lại, sau đó bảo Quan Hạ Nhi đi gọi Trương Lương.
Lúc Trương Lương tới thì đã nhìn thấy trên mặt đất bên ngoài nhà kho đang có mấy chục cái hòm lớn nhỏ.
Kim Phi đang mở ra kiểm tra, sau đó dùng thuốc nhuộm để đánh dấu.
Nhìn thấy Trương Lương tới thì ngẩng đầu lên nói: “Lương huynh, những cái hòm này ta đã đánh dấu xong cả rồi, huynh sắp xếp lấy hai đội, khiêng hòm đánh dấu màu đỏ vào trong nhà kho, đem hòm đánh dấu màu trắng tới chỗ Mãn Thương”.
Ngoại trừ vàng ra thì Đường Phi còn mang theo những cái hòm này từ kinh thành trở về.
Chỉ là hắn sợ vàng xảy ra vấn đề gì nên không dám mang tới những nơi khác trước mà dẫn người tới sau núi luôn.
Sau khi giao nhận vàng xong, Đường Phi nói muốn chuyển số hòm này tới xưởng luyện gang, thế nhưng Kim Phi xét thấy bọn họ đều đang nhớ nhà, hơn nữa đồ bên trong những cái hòm này tương đối quý giá, không thể dùng hết trong ngày một ngày hai, vậy nên đã bảo mấy người Đường Phi dỡ đồ để trước cửa nhà kho.
“Được”.
Vậy nên trên giá hàng trong phòng đá còn có một cái hòm nhỏ, bên trong là ngân phiếu và một ít vàng thỏi.
Những thứ này là tiền dự trữ chiến tranh Kim Phi chuẩn bị để đề phòng bất trắc, cũng là tiền vốn y dành để chờ đợi thời cơ.
Nhưng một khi chiến tranh loạn lạc nổ ra, ngân phiếu có thể đổi được hay không vẫn chưa biết được, trước đây Kim Phi đã dự định đi quận thành để đổi hết toàn bộ số ngân phiếu này thành vàng.
Bây giờ vừa khéo bớt việc để làm rồi.
“Tướng công, chuyển mấy hòm?”
Quan Hạ Nhi nhìn thấy Kim Phi mở cửa bên trong thì cũng đoán ra được suy tính của y.
Kim Phi nghĩ ngợi một chút, nói: “Gần đây phải dùng tiền nhiều chỗ, chuyển ba hòm đi”.
Bây giờ làng Tây Hà đi tới đâu cũng đang khởi công xây nhà, nhiều tốp cựu binh cũng được đưa tới núi Miêu Miêu và núi Hổ Đầu để huấn luyện, tiền tiêu như nước, số tiền này còn cần dùng vào những việc khác, Kim Phi cũng không thể chuyển hết vào toàn bộ.
“Được!”
Đếm bạc chuyển bạc là một trong những sở thích lớn nhất của Quan Hạ Nhi, cô đáp lại một tiếng rồi xắn tay áo đi chuyển.
Kết quả lại chuyển không nổi.
Mật độ vàng gần như gấp đôi bạc, cùng một cái hòm như vậy, xếp bạc chỉ có thể xếp được năm trăm lượng, Quan Hạ Nhi nghiến răng cũng có thể chuyển đi được.
Thế nhưng sau khi xếp vàng vào, một hòm phải hơn chín trăm lượng, cô có muốn chuyển đi thì cũng không còn dễ dàng như vậy nữa.
“Đồ ngốc, vàng gần như nặng gấp đôi bạc đấy, một hòm này cũng xấp xỉ một nghìn lượng”, Kim Phi cười nói: “Nàng không chuyển được đâu, để ta”.
“Ta nhấc cùng với tướng công”.
Quan Hạ Nhi xắn ống tay áo lên, nói.
Kim Phi cũng hết cách, chỉ đành làm theo ý cô.
Đường Tiểu Bắc vẫn đang kiểm tra số hóa đơn mà Lạc Lan gửi về, hơn nữa cô ấy tự biết bản thân không đủ sức nên không đi giúp một tay.
Chuyển hòm xong xuôi, Kim Phi lại đóng cửa sắt lại, sau đó bảo Quan Hạ Nhi đi gọi Trương Lương.
Lúc Trương Lương tới thì đã nhìn thấy trên mặt đất bên ngoài nhà kho đang có mấy chục cái hòm lớn nhỏ.
Kim Phi đang mở ra kiểm tra, sau đó dùng thuốc nhuộm để đánh dấu.
Nhìn thấy Trương Lương tới thì ngẩng đầu lên nói: “Lương huynh, những cái hòm này ta đã đánh dấu xong cả rồi, huynh sắp xếp lấy hai đội, khiêng hòm đánh dấu màu đỏ vào trong nhà kho, đem hòm đánh dấu màu trắng tới chỗ Mãn Thương”.
Ngoại trừ vàng ra thì Đường Phi còn mang theo những cái hòm này từ kinh thành trở về.
Chỉ là hắn sợ vàng xảy ra vấn đề gì nên không dám mang tới những nơi khác trước mà dẫn người tới sau núi luôn.
Sau khi giao nhận vàng xong, Đường Phi nói muốn chuyển số hòm này tới xưởng luyện gang, thế nhưng Kim Phi xét thấy bọn họ đều đang nhớ nhà, hơn nữa đồ bên trong những cái hòm này tương đối quý giá, không thể dùng hết trong ngày một ngày hai, vậy nên đã bảo mấy người Đường Phi dỡ đồ để trước cửa nhà kho.
“Được”.