“Cho nên, sau khi Kim Phi trở về thì chỉ có con đường chết, các ngươi không cần phải dây vào quân Trấn Viễn nữa, biết chưa?”
Thái giám ngồi ở trên cùng nhắc nhở.
Đây cũng là mục đính chính mà đám thái giám mở cuộc họp.
Dù sao thì không phải tất cả mọi người đều thông minh được như lão già râu dê, Lý đại nhân, mà trong đám quyền quý. ở đây, cũng không chỉ có mỗi cái đầu đất như gã mập.
Thái giám và lão già râu dê thật sự thực lo lắng bọn họ sẽ không nhẫn nhịn được phái người đi ám sát Kim Phi, hoặc đi chọc vào quân Trấn Viễn.
Như vậy sẽ để lại điểm yếu cho Cửu công chúa.
Chuyện lần này, bọn họ đã đắc tội Cửu công chúa rồi.
Với tính cách của Cửu công chúa, lỡ như tìm ra được manh mối thì không đày đọa bọn họ tan nhà nát cửa mới là lạ.
Cho nên nhóm người này mới phải vòng vo như thế, hòng dắt mũi Cửu công chúa và Kim Phi.
“Công công yên tâm, trong lòng bọn ta hiểu rõ.” Gã mập đi đầu tỏ thái độ.
Những nhà quyền quý khác cũng xôn xao gật đầu phụ họa.
Kết quả vừa đến buổi sáng ngày thứ ba, bọn họ đột nhiên nhận được tin tức, quân Trấn Viễn lại bắt đầu diệt thổ phi.
Hơn nữa không phải tiêu diệt một hai nhóm, mà hơn mười nhóm!
Phía sau đám thổ phỉ đều có nhà giàu chống lưng, nhà giàu lại là tay sai của đám quyền quý.
Trong hang ổ của đám thổ phỉ cướp bóc đều có đến mấy cái kho lương thực.
Trong đám quyền quý ở đây, có rất nhiều người vận chuyển lương thực từ các nơi khác về đều giấu trong kho lương thực của các nhóm thổ phỉ.
Như vậy đỡ mất công phải xây kho lương thực.
Đám quyền quý còn lén vận chuyển lương thực của thương hội Kim Xuyên, Trương Lương không tức giận là giả.
Nhận được tin tức từ phía Khánh Hâm Nghiêu, Trương Lương cố ý chia quân thành mười đội, tiêu diệt một loạt mười hang ổ thổ phi.
Lương thực đánh được một phần sung làm quân lương, phần không mang theo được thì đi dứt khoát chia thẳng cho các bá thành đi theo phía sau.
Đây chính là sự trả thù đến từ Trương Lương!
Có điều hành động này coi như cũng đã chọc phải tổ ong vò vẽ của đám quyền quý Tây Xuyên.
Đám quyền quý nhận được tin tức đều tề tụ cả vào một sân, thương thảo đối sách.
“Làm người không thể hiền quá được, chúng ta thả quân Trấn Viễn rời đi, kết quả bọn họ dám càn quấy!”
Gã mập nổi giận măng: “Công công, quân Trấn Viễn thế này là đang đâm đầu vào chỗ chết, chẳng thể trách chúng ta được đúng không?”
“Từ đại nhân, ngươi nghĩ sao?” Thái giám lườm gã mập một cái.
“Quân Trấn Viễn dám động vào người của chúng ta, kiểu gì †a cũng phải tỏ vẻ một chút chứ?” Gã mập lạnh giọng nói: “Không thì còn ai còn chịu dốc sức cho nhà họ Từ chúng ta nữa?”
Lần này nhà họ Từ cũng moi được không ít lương thực ở Giang Nam, 30% trong đó đều để ở núi Thanh Phong cách thành Bắc của Tây Xuyên 60 dặm.
Hiện giờ giá lương thực vẫn chưa tăng đến mức gã mập. muốn, gã chuẩn bị chờ tình hình nghiêm trọng hơn thì sẽ chuyển lương thực vào Tây Xuyên để bán, thời điểm như vậy mới có thể thu được số lời khổng lồ.
Kết quả núi Thanh Phong lại bị quân Trấn Viễn vây diệt.
Các núi khác cũng gặp tình huống tương tự như núi Thanh Sơn.
Cũng có đến mấy nhà quyền quý muốn bóp chết quân Trấn Viễn y như gã mập.
“Từ đại nhân, ngươi đang tự thừa nhận mình có quan hệ với đám thổ phỉ hay sao?”
Thái giám nghe gã mập nói xong thì lạnh lùng đáp lời: “Nếu nói như vậy thì ngươi muốn làm gì thì cứ làm, chỉ là về sau Cửu công chúa có hỏi tới, Từ đại nhân đừng nói có quen biết với bọn ta, miễn liên lụy bọn ta bị chém đầu cả đám”
“Ta gã mập cứng họng, không cam lòng đặt mông ngồi xuống ghế dựa.
Cấu kết với thổ phỉ chính là tội chết!
Bình thường không ai hỏi thì thôi, nếu vì chuyện này mà gã mập gây khó dễ với quân Trấn Viễn thì khi Cửu công chúa trở về, cha già quốc công của gã cũng không cứu nổi gã.
“Nhưng chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn quân Trấn Viễn làm bậy như thế chứ?”
Gã mập uất ức hỏi: “Nếu dọc đường về Kim Xuyên mà bọn chúng diệt sạch thổ phỉ thì lần này chúng ta lỗ chết thôi."
Lúc moi được tí lương thực trong kho lương thực thương hội Kim Xuyên, bọn họ còn phải lén lút, Trương Lương thì giỏi rồi, cứ thế quang minh chính đại phân phát sạch cả đống lương thực của bọn họ.
Đám quyền quý nghĩ kiểu gì cũng thấy hờn không có chỗ xả!
Thái giám ngồi ở trên cùng nhắc nhở.
Đây cũng là mục đính chính mà đám thái giám mở cuộc họp.
Dù sao thì không phải tất cả mọi người đều thông minh được như lão già râu dê, Lý đại nhân, mà trong đám quyền quý. ở đây, cũng không chỉ có mỗi cái đầu đất như gã mập.
Thái giám và lão già râu dê thật sự thực lo lắng bọn họ sẽ không nhẫn nhịn được phái người đi ám sát Kim Phi, hoặc đi chọc vào quân Trấn Viễn.
Như vậy sẽ để lại điểm yếu cho Cửu công chúa.
Chuyện lần này, bọn họ đã đắc tội Cửu công chúa rồi.
Với tính cách của Cửu công chúa, lỡ như tìm ra được manh mối thì không đày đọa bọn họ tan nhà nát cửa mới là lạ.
Cho nên nhóm người này mới phải vòng vo như thế, hòng dắt mũi Cửu công chúa và Kim Phi.
“Công công yên tâm, trong lòng bọn ta hiểu rõ.” Gã mập đi đầu tỏ thái độ.
Những nhà quyền quý khác cũng xôn xao gật đầu phụ họa.
Kết quả vừa đến buổi sáng ngày thứ ba, bọn họ đột nhiên nhận được tin tức, quân Trấn Viễn lại bắt đầu diệt thổ phi.
Hơn nữa không phải tiêu diệt một hai nhóm, mà hơn mười nhóm!
Phía sau đám thổ phỉ đều có nhà giàu chống lưng, nhà giàu lại là tay sai của đám quyền quý.
Trong hang ổ của đám thổ phỉ cướp bóc đều có đến mấy cái kho lương thực.
Trong đám quyền quý ở đây, có rất nhiều người vận chuyển lương thực từ các nơi khác về đều giấu trong kho lương thực của các nhóm thổ phỉ.
Như vậy đỡ mất công phải xây kho lương thực.
Đám quyền quý còn lén vận chuyển lương thực của thương hội Kim Xuyên, Trương Lương không tức giận là giả.
Nhận được tin tức từ phía Khánh Hâm Nghiêu, Trương Lương cố ý chia quân thành mười đội, tiêu diệt một loạt mười hang ổ thổ phi.
Lương thực đánh được một phần sung làm quân lương, phần không mang theo được thì đi dứt khoát chia thẳng cho các bá thành đi theo phía sau.
Đây chính là sự trả thù đến từ Trương Lương!
Có điều hành động này coi như cũng đã chọc phải tổ ong vò vẽ của đám quyền quý Tây Xuyên.
Đám quyền quý nhận được tin tức đều tề tụ cả vào một sân, thương thảo đối sách.
“Làm người không thể hiền quá được, chúng ta thả quân Trấn Viễn rời đi, kết quả bọn họ dám càn quấy!”
Gã mập nổi giận măng: “Công công, quân Trấn Viễn thế này là đang đâm đầu vào chỗ chết, chẳng thể trách chúng ta được đúng không?”
“Từ đại nhân, ngươi nghĩ sao?” Thái giám lườm gã mập một cái.
“Quân Trấn Viễn dám động vào người của chúng ta, kiểu gì †a cũng phải tỏ vẻ một chút chứ?” Gã mập lạnh giọng nói: “Không thì còn ai còn chịu dốc sức cho nhà họ Từ chúng ta nữa?”
Lần này nhà họ Từ cũng moi được không ít lương thực ở Giang Nam, 30% trong đó đều để ở núi Thanh Phong cách thành Bắc của Tây Xuyên 60 dặm.
Hiện giờ giá lương thực vẫn chưa tăng đến mức gã mập. muốn, gã chuẩn bị chờ tình hình nghiêm trọng hơn thì sẽ chuyển lương thực vào Tây Xuyên để bán, thời điểm như vậy mới có thể thu được số lời khổng lồ.
Kết quả núi Thanh Phong lại bị quân Trấn Viễn vây diệt.
Các núi khác cũng gặp tình huống tương tự như núi Thanh Sơn.
Cũng có đến mấy nhà quyền quý muốn bóp chết quân Trấn Viễn y như gã mập.
“Từ đại nhân, ngươi đang tự thừa nhận mình có quan hệ với đám thổ phỉ hay sao?”
Thái giám nghe gã mập nói xong thì lạnh lùng đáp lời: “Nếu nói như vậy thì ngươi muốn làm gì thì cứ làm, chỉ là về sau Cửu công chúa có hỏi tới, Từ đại nhân đừng nói có quen biết với bọn ta, miễn liên lụy bọn ta bị chém đầu cả đám”
“Ta gã mập cứng họng, không cam lòng đặt mông ngồi xuống ghế dựa.
Cấu kết với thổ phỉ chính là tội chết!
Bình thường không ai hỏi thì thôi, nếu vì chuyện này mà gã mập gây khó dễ với quân Trấn Viễn thì khi Cửu công chúa trở về, cha già quốc công của gã cũng không cứu nổi gã.
“Nhưng chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn quân Trấn Viễn làm bậy như thế chứ?”
Gã mập uất ức hỏi: “Nếu dọc đường về Kim Xuyên mà bọn chúng diệt sạch thổ phỉ thì lần này chúng ta lỗ chết thôi."
Lúc moi được tí lương thực trong kho lương thực thương hội Kim Xuyên, bọn họ còn phải lén lút, Trương Lương thì giỏi rồi, cứ thế quang minh chính đại phân phát sạch cả đống lương thực của bọn họ.
Đám quyền quý nghĩ kiểu gì cũng thấy hờn không có chỗ xả!