Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình huống này không chỉ xảy ra ở trấn Phong Thuỷ, mà còn xảy ra khắp Xuyên Thục.

Nhật báo Kim Xuyên trở thành cửa sổ duy nhất để mọi người tìm hiểu thế giới bên ngoài, sau khi ra mắt, nó nhanh chóng trở nên phổ biến ở Xuyên Thục, chỉ trong thời gian rất ngắn đã tạo nên sức ảnh hưởng rất lớn!

Trước đây, điều mà người dân thường nói đến nhiều nhất sau bữa tối là chuyện nhà, nhưng bây giờ thì khác, họ bắt đầu quan tâm đến nông nghiệp khoa học, quan tâm đến chiến sự, quan tâm đến công việc của đội Chung Minh ở đất Tân.

Tất nhiên, cũng có rất nhiều phụ nữ bị những câu chuyện ở phần 4 thu hút, một ngày không nghe sẽ phải hỏi khắp nơi xem câu chuyện phát triển thế nào.

Kim Phi xuất bản nhật báo Kim Xuyên, chính là để dẫn dắt người dân.

Sự thật đã chứng minh, mục tiêu của y đã đạt được, kết quả còn tốt hơn mong đợi.

Với sự dẫn dắt âm thầm của nhật báo Kim Xuyên, người dân càng ngày càng có ấn tượng tốt với Đại Khang mới, ngày càng có cảm giác thuộc về Đại Khang mới.

Thời gian gần đây, người dân nhiều nơi đã chủ động thành lập các đội dân quân, tự mình giữ gìn an ninh địa phương.

Cửu công chúa nghe được tin tức, trầm mặc hồi lâu.

Khi Trần Cát năm quyền, người dân bị ép đi lính, ở một số nơi, binh phủ thậm chí còn được cử đi bắt thanh niên trai tráng.

Sau khi Kim Phi phù trợ Cửu công chúa thành lập nước. Đại Khang mới, luôn dựa vào tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn để chiến đấu, chưa bao giờ cưỡng ép dân tòng quân, tất cả đều dựa vào sự tự nguyện của nhân dân.

Nhưng khi nhân viên hộ tống đánh chiếm địa bàn, cũng cần người quản lý chứ?

Đặc biệt là phương diện trị an, luôn có lỗ hổng rất lớn.

Tuy nhiên hiện nay, với sự xuất hiện của đội dân quân ở nhiều nơi, áp lực đối với phương diện trị an đã giảm đi đáng kể.





Quan trọng nhất là đội dân quân trị an đều do người dân tự nguyện thành lập, không cần Kim Phi phân phát vũ khí, hay trả lương cho họ, điều này giúp giảm bớt áp lực tài chính cho triều đình.

Gần đây Kim Phi cũng rất chú ý tới báo chí, mỗi ngày rảnh rỗi đều chạy đến tòa soạn báo.

Sau khi nhận được phản hồi từ nhiều nơi, cuối cùng Kim Phi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng Trần Văn Viễn cảm thấy hơi bực bội.

Bởi vì hôm nay Kim Phi tìm anh ta, muốn đăng quảng cáo trên báo!

Theo quan điểm của Trần Văn Viễn, báo chí rất thiêng liêng, nhưng Kim Phi muốn dùng nó để kinh doanh!

Thật là thiếu tôn trọng báo chí!

Nếu không phải Kim Phi đưa ra đề nghị này, Trần Văn Viễn đã chửi mắng từ lâu.

Cho dù là Kim Phi, Trần Văn Viễn cũng không đồng ý thoả hiệp, sau nhiều do dự, anh ta dẫn Triệu Nhạc đến tìm Kim Phi, hy vọng có thể gây áp lực cho y.

“Tiên sinh, báo chí thiêng liêng như vậy, dùng chúng vào việc kinh doanh hình như không tốt lắm nhỉ?”

“Có gì mà không tốt chứ?” Kim Phi không ngẩng đầu lên nói: “Công nhân in báo và người đưa thư đều phải trả tiền công, giấy mực cũng tốn tiền, không tung ra quảng cáo thì lấy tiền đâu ra?”

Kim Phi đã nghĩ đến việc tung ra quảng cáo trước khi thành lập tờ báo.

Nhật báo Kim Xuyên đang độc quyền trong ngành báo chí, nếu không dùng để quảng cáo thì thật lãng phí không phải sao?

Ngay cả khi không tung ra sản phẩm của người khác, thì tuyên truyền sản phẩm của mình cũng được mà.

Ngay lúc Trần Văn Viễn định khuyên tiếp, Tiểu Ngọc đã lao vào thư phòng.

Sau hai năm huấn luyện, Tiểu Ngọc đã không còn là tiểu cô nương hấp tấp ngày xưa nữa, mà đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, hầu hết khi đến gặp Kim Phi, sẽ để Thiết Chuỳ hoặc

Bắc Thiên Tâm thông báo trước.

Lần này không hề thông báo, điều đó có nghĩa là có chuyện vô cùng quan trọng.

Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc nhìn nhau, im lặng ngồi sang một bên.

“Tiểu Ngọc, xảy ra chuyện gì vậy?” Kim Phi đặt bút xuống, ngẩng đầu.

Tiểu Ngọc không trả lời câu hỏi của Kim Phi ngay, mà quay đầu nhìn Triệu Nhạc, sau đó lấy từ trong ngực ra một phong thư, đặt trước mặt Kim Phi.

Trong lòng Triệu Nhạc thấp thỏm, lập tức đứng lên.

“Có phải thành Vị Châu xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Ông Triệu đừng vội, để ta xem thử”

Kim Phi vừa an ủi Triệu Nhạc vừa mở phong thư.

Trong phong thư có hai trang giấy viết tay, chưa đọc xong trang đầu tiên, sắc mặt Kim Phi đã trở nên cực kỳ khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK