Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địch An biết Kim Phi vội vàng trở về, nến lúc có gió lập tức giăng buồm lên, khi không có gió thì sắp xếp người lên bờ tìm người kéo thuyền, lên đường với tốc độ nhanh nhất.

Chiều ngày thứ tư sau khi rời khỏi bến tàu thủy quân, thuyền chở hàng gặp phải trạm kiểm soát đầu tiên.

Nói là trạm kiểm soát, thật ra là một đội thuyền đánh cá lớn nhỏ dàn hàng ra chặn trên mặt sông.

Trên thuyền đánh cá có một số người đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, trong tay nhiều người còn cầm vũ khí như dao, gậy.

"Bây giờ thủy tặc hung hăng ngang ngược như vậy sao?" Kim Phi cau mày hỏi.

"Tiên sinh, bọn họ không phải là thủy tặc, mà là binh lính của huyện bờ nam này."

Địch An thở dài nói: "Kể từ sau khi Ngô vương tạo phản, trên Trường Giang có rất nhiều trạm kiểm soát, mỗi trạm kiểm soát đều phải thu tiền."

"Đây là binh phỉ sao?" Kim Phi cũng thở dài.

"Tiên sinh, ngài hãy về nghỉ ngơi chút đi, ta đi đuổi cổ bọn họ là được."

Địch An gọi trợ thủ mang hai chuỗi tiền đồng tới, đi đến mép boong tàu.

Đám binh lính đó nhận tiền, cũng không làm khó, vô cùng vui vẻ di chuyển thuyền đánh cá rời đi, thuyền lớn thuận lợi thông quan trạm kiểm soát đầu tiên.

Điều khiến Kim Phi không ngờ tới là chỉ sau một ngày rưỡi, bọn họ đã gặp được trạm kiểm soát thứ hai.

Mặc dù Địch An đã cố gắng hết sức để đi nhanh nhất, nhưng dù sao bọn họ cũng đang ngược dòng, một ngày rưỡi bọn họ mới chỉ đi được chưa đầy sáu mươi kilomet.

“Trạm kiểm soát này cũng quá dày đặc nhỉ?" Kim Phi cau mày nói: "Chưa tới sáu mươi kilomet đã có hai trạm kiểm soát, đoạn đường trở về Xuyên Thục này phải đi qua bao nhiêu trạm kiểm soát chứ?"

"Không còn cách nào khác, thế đạo hỗn loạn, binh lính khắp nơi đều muốn kiếm lợi nhuận, dù sao cũng không mất gì”.

Địch An nói: "Gần đây có rất nhiều người bán hàng rong đã không làm nữa."

"Đây không phải là địa bàn của Ngô vương sao, hẳn không quản lý sao?" Kim Phi hỏi.

Mấy tháng trước khi Kim Phi đến Đông Hải, thỉnh thoảng trên sông sẽ có tình huống tắc nghẽn.

Nhưng mấy ngày nay y ra ngoài hóng mát, trên mặt sông. đều trống không, ngoại trừ hai chiếc thuyền của bọn họ, ngay cả thuyền đánh cá cũng khó có thể nhìn thấy được.

"Hiện tại Ngô vương đang bận tranh giành Hợi Châu với Sở vương, sao có thể quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này?"

"Haiz!" Kim Phi nhìn thấy trợ thủ của Địch An xách túi tiền tới thì thở dài và quay trở lại khoang thuyền.

Trong những ngày kế tiếp, dường như mỗi ngày đều gặp. một trạm kiểm soát, càng ngày càng đòi nhiều phí qua đường hơn.

Lúc đầu chỉ là hai chuỗi tiền đồng, mấy ngày sau đã tăng lên sáu chuỗi.

Bởi vì binh lính lập trạm cũng phát hiện ra thuyền chở hàng trên sống càng ngày càng ít, biết số tiền này không thể thu được quá lâu, cho nên càng càng càng tàn ác hơn.

Đây không phải là điều Kim Phi khó chịu nhất, dù sao Đại Khang là một nền kinh tế nông nghiệp nhỏ, nhiều nông dân đều là tự cung tự cấp, ngay cả khi trên Trường Giang không có. một con thuyền nào, cũng không ảnh hưởng lớn đến dân chúng.

Người thực sự bị ảnh hưởng là giai cấp quyền quý.

Không có giao thông vận chuyển, hàng hóa sẽ không thể lưu thông, đám quyền quý ở Xuyên Thục sẽ không thể ăn được cá muối khô ở Đông Hải, cũng như hoa quả từ phương nam.

Điều thực sự khiến Kim Phi khó chịu và lo lằng là những ngày gần đây y thường xuyên nhìn thấy những thi thể chết trôi trên sông.

Hôm qua nhìn thấy hơn một trăm thi thể, trên mỗi thi thể đều có những vết thương gớm ghiếc, rõ ràng là đã có hai phe người ngựa đánh nhau trên thượng nguồn, những thi thể này đều là những binh lính chết trong trận chiến.

Ngoại trừ những thi thể thỉnh thoảng xuất hiện, Kim Phi còn thường nhìn thấy bọn thổ phỉ cướp bóc những ngôi làng dọc bờ biển.

Bây giờ đứng trên boong thuyền, y có thể nhìn thấy làn khói cưồn cuộn từ các bên ở hai bờ trái phải.

Không phải là hỏa hoạn, mà là sau khi thổ phỉ cướp làng xong, phóng hỏa đốt nhà lá để mua vui hoặc là thể hiện uy lực. ngôn tình hài

Đến nỗi Kim Phi không biết những thổ phỉ này rốt cuộc là thổ phỉ thật hay là kẻ giả danh nữa.

Y chỉ biết, điều mình lo lắng nhất đã xảy ra.

Thiên hạ loạn rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK