"Phía trước là xưởng điêu khắc."
Mặt ông Tam phấn khích đi ở phía trước, dẫn đường cho Kim Phi.
Cấu trúc bên trong xưởng điêu khắc cũng gần giống như xưởng dệt, được bao quanh bởi bốn bức tường, ở giữa có một cây cột, hơn một nửa mái che bên ngoài chính là xưởng.
Hạn chế duy nhất là có những lỗ lớn cách nhau mỗi trượng trên các bức tường xung quanh.
Mặc dù bị chặn tạm thời bằng ván gỗ nhưng trên tấm gỗ vẫn khoét nhiều lỗ để thắp sáng.
Lúc này, nhiều công nhân đã tụ tập dưới tấm gỗ và dùng đao nhỏ khắc khuôn.
Sau khi khắc một lúc, sẽ đưa tay ra sưởi ấm trên bếp lò bên cạnh.
Nhiều đầu ngón tay của công nhân bị đông cứng.
"Chưa làm ra được thủy tinh sao?" Kim Phi cau mày hỏi.
Vì chiến tranh, các chi nhánh của thương hội Kim Xuyên ở Giang Nam và kinh thành đều được rút về, tập trung phát triển ở Xuyên Thục và đất Tần.
Bán vòng châu Thủy Ngọc để kiếm tiền ở những nơi này thì không thích hợp.
Thế nên Kim Phi chính thức thành lập xưởng thủy tinh, để sản xuất thủy tỉnh.
Cũng bởi vì thế nên khi Kim Phi thiết kế xưởng làm giấy và xưởng in ấn đều chừa ra những cửa sổ rất lớn.
Nhưng bây giờ trên cửa lại chưa có kính thủy tinh. Gió lạnh lùa vào theo lỗ nhỏ trên tấm gõ.
“Vẫn chưa"
Ông Tam lắc đầu: “Nghe nói mãi vẫn chưa làm được cái lớn."
“Mọi người chịu khó thêm mấy ngày nữa, lát nữa ta sẽ đến xưởng thủy tinh xem thế nào, sẽ nhanh chóng lắp kính thủy tỉnh cho mọi người.”
Khi chế tạo các sản phẩm thủy tinh khác nhau, thủy tỉnh phẳng là một ngưỡng lớn và khó hơn nhiều so với chế tạo hạt thủy tỉnh.
Khoảng thời gian trước Kim Phi luôn ở đất Tân không thể quay lại để hướng dẫn trực tiếp, nên mấy công nhân chế tạo thủy tinh vẫn mãi chưa thành công.
"Ồ, tiên sinh nói vậy là khách sáo rồi"
Ông Tam cười nói: “Mấy năm trước khi tiên sinh chưa mở xưởng, mùa đông tới răng của dân làng toàn đánh cặp vào nhau, người dân vì muốn tìm đồ ăn mà thường xuyên đào trong đống tuyết cả nửa ngày, so với lúc đó, thì mỗi ngày bây giờ cứ như đang ăn tết vậy."
"Trước đây không thể làm gì, nhưng bây giờ điều kiện tốt hơn, cũng không thể để người ta lạnh chết chứ?"
Kim Phi thuận miệng nói một câu, ánh mắt dừng lại ở một chỗ dưới cửa sổ.
Bởi vì y nhìn thấy một cô bé đang ngồi bên bếp lò, nghiêm túc khắc thứ gì đó.
Cô bé vô cùng gầy nhỏ, nhìn chỉ mới bảy tám tuổi, mười ngón tay thì đã có tám ngón lạnh buốt như cà rốt, nhưng vẫn cố gắng hết sức cầm cái dữa nhỏ, cẩn thận mài dũa từng cái khuôn một.
"Ông Tam, sao lại có trẻ con ở đây?"
Kim Phi cau mày hỏi.
Khi mới bắt đầu làm xưởng dệt, y đã không cho phép trẻ em trong làng tới xưởng hỗ trợ, sau này khi không còn thiếu tiền nữa, y đã mở một trường học.
Dù là trẻ em ở làng Quan Gia hay làng Tây Hà, hay trẻ em do người lao động nhập cư mang đến, đều có thể học tập và ăn uống miễn phí tại trường làng Tây Hà.
Mặt ông Tam phấn khích đi ở phía trước, dẫn đường cho Kim Phi.
Cấu trúc bên trong xưởng điêu khắc cũng gần giống như xưởng dệt, được bao quanh bởi bốn bức tường, ở giữa có một cây cột, hơn một nửa mái che bên ngoài chính là xưởng.
Hạn chế duy nhất là có những lỗ lớn cách nhau mỗi trượng trên các bức tường xung quanh.
Mặc dù bị chặn tạm thời bằng ván gỗ nhưng trên tấm gỗ vẫn khoét nhiều lỗ để thắp sáng.
Lúc này, nhiều công nhân đã tụ tập dưới tấm gỗ và dùng đao nhỏ khắc khuôn.
Sau khi khắc một lúc, sẽ đưa tay ra sưởi ấm trên bếp lò bên cạnh.
Nhiều đầu ngón tay của công nhân bị đông cứng.
"Chưa làm ra được thủy tinh sao?" Kim Phi cau mày hỏi.
Vì chiến tranh, các chi nhánh của thương hội Kim Xuyên ở Giang Nam và kinh thành đều được rút về, tập trung phát triển ở Xuyên Thục và đất Tần.
Bán vòng châu Thủy Ngọc để kiếm tiền ở những nơi này thì không thích hợp.
Thế nên Kim Phi chính thức thành lập xưởng thủy tinh, để sản xuất thủy tỉnh.
Cũng bởi vì thế nên khi Kim Phi thiết kế xưởng làm giấy và xưởng in ấn đều chừa ra những cửa sổ rất lớn.
Nhưng bây giờ trên cửa lại chưa có kính thủy tinh. Gió lạnh lùa vào theo lỗ nhỏ trên tấm gõ.
“Vẫn chưa"
Ông Tam lắc đầu: “Nghe nói mãi vẫn chưa làm được cái lớn."
“Mọi người chịu khó thêm mấy ngày nữa, lát nữa ta sẽ đến xưởng thủy tinh xem thế nào, sẽ nhanh chóng lắp kính thủy tỉnh cho mọi người.”
Khi chế tạo các sản phẩm thủy tinh khác nhau, thủy tỉnh phẳng là một ngưỡng lớn và khó hơn nhiều so với chế tạo hạt thủy tỉnh.
Khoảng thời gian trước Kim Phi luôn ở đất Tân không thể quay lại để hướng dẫn trực tiếp, nên mấy công nhân chế tạo thủy tinh vẫn mãi chưa thành công.
"Ồ, tiên sinh nói vậy là khách sáo rồi"
Ông Tam cười nói: “Mấy năm trước khi tiên sinh chưa mở xưởng, mùa đông tới răng của dân làng toàn đánh cặp vào nhau, người dân vì muốn tìm đồ ăn mà thường xuyên đào trong đống tuyết cả nửa ngày, so với lúc đó, thì mỗi ngày bây giờ cứ như đang ăn tết vậy."
"Trước đây không thể làm gì, nhưng bây giờ điều kiện tốt hơn, cũng không thể để người ta lạnh chết chứ?"
Kim Phi thuận miệng nói một câu, ánh mắt dừng lại ở một chỗ dưới cửa sổ.
Bởi vì y nhìn thấy một cô bé đang ngồi bên bếp lò, nghiêm túc khắc thứ gì đó.
Cô bé vô cùng gầy nhỏ, nhìn chỉ mới bảy tám tuổi, mười ngón tay thì đã có tám ngón lạnh buốt như cà rốt, nhưng vẫn cố gắng hết sức cầm cái dữa nhỏ, cẩn thận mài dũa từng cái khuôn một.
"Ông Tam, sao lại có trẻ con ở đây?"
Kim Phi cau mày hỏi.
Khi mới bắt đầu làm xưởng dệt, y đã không cho phép trẻ em trong làng tới xưởng hỗ trợ, sau này khi không còn thiếu tiền nữa, y đã mở một trường học.
Dù là trẻ em ở làng Quan Gia hay làng Tây Hà, hay trẻ em do người lao động nhập cư mang đến, đều có thể học tập và ăn uống miễn phí tại trường làng Tây Hà.