“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày nhân công nữ chạy bộ nửa tiếng rồi đi làm, chia nhóm ra tan làm trước một tiếng, đến bãi bắn tập luyện cung nỏ và cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá”.
Kim Phi lại quay đầu nhìn Đường Đông Đông: “Nửa tháng sau ta phải tổ chức hội thao xưởng dệt, các môn có trọng trách là chạy việt dã, cung nỏ, cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, ta sẽ xuất ra hai trăm lượng bạc để làm phần thưởng cho đại hội thể thao lần này, các cách khen thưởng cụ thể thế nào thì cô về bàn lại với trưởng các xưởng nhé”.
“Đã rõ”.
Đường Đông Đông gật đầu.
“Trưởng làng, Tam gia, Lão Sơn, dạo này ba vị cũng vất vả rồi, xưởng muối của đỉnh Song Đà và nhà kính ở núi Thiết Quán đều phải mau chóng đuổi kịp thời gian thi công”.
Kim Phi lại nhìn ba trưởng làng.
“Kim Phi, bọn ta cũng muốn đuổi kịp thời gian thi công nhưng dạo này trời cứ mưa mãi, hơn nữa nhân lực không đủ”, trưởng làng bất lực nói.
“Nhân lực không đủ thì mau chóng tuyển thêm người”.
Kim Phi suy ngẫm một lúc rồi nhìn Tiểu Ngọc: “Truyền tin ra ngoài, nói làng Tây Hà chúng ta muốn tuyển công nhân xây nhà ở, ta nghĩ tuyển người hẳn là không khó”.
“Cần công nhân nữ không?”, Tiểu Ngọc hỏi.
“Chỉ cần có thể xây được nhà, cho dù là nam hay nữ thì đều cần”, Kim Phi nói: “Cứ tính tiền công theo thù lao công việc”.
“Được”, Tiểu Ngọc gật đầu.
Ba trưởng làng cũng khá vui mừng.
Người Xuyên Thục trước giờ đều chăm chỉ cần cù, có lẽ công nhân nữ có sức khỏe không bằng công nhân nam, nhưng số nữ lại nhiều hơn nam.
Hai công nhân nữ có thế nào cũng không thể làm nhiều được bằng một công nhân nam.
“Được rồi, mọi người đi làm việc đi. Tiểu Bắc, Mãn Thương, Lương ca, mọi người ở lại một chút”.
“Được”.
Mấy người Đường Đông Đông, trưởng làng lục tục ra khỏi phòng chỉ huy.
“Lương ca, bên huynh phái thêm vài người đến phía Tây, túc trực quan sát động tĩnh bên Thổ Phiên”.
Kim Phi dặn dò: “Ngoài ra thông báo cho bên ông Trịnh, tăng tốc việc huấn luyện tân binh, mở rộng quy mô tuyển binh lính nữ”.
“Vâng”, Trương Lương gật đầu đáp, sau đó nhanh chân rời đi.
“Mãn Thương, nhà kho của chúng ta còn bao nhiêu cung nỏ?”, Kim Phi hỏi.
Bây giờ quy mô của nhân viên hộ tống ngày càng lớn, cung nỏ tay là tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống, một trong những công việc thường ngày của Mãn Thương là dẫn một đám đệ tử nữ chế tạo cung nỏ.
“Chín trăm sáu mươi hai cây cung nỏ”, Mãn Thương nói.
“Chưa đến một ngàn…”, Kim Phi suy ngẫm rồi nói: “Thời tiết dạo này không tốt lắm, thời gian phơi năng của xà phòng lâu, ta bảo Phi Phi phái vài người từ nhà máy xà phòng xưởng đến đây hỗ trợ, giao những linh kiện không quan trọng cho các cô ấy gia công, tăng nhanh tốc độ sản xuất, ít nhất bảo đảm phải có ba ngàn hàng tồn kho”.
“Được”, Mãn Thương gật đầu.
Bây giờ chế tạo cung nỏ tay cũng là công việc dây chuyền sản xuất, các bộ phận linh kiện của cung nỏ tay đã được tiêu chuẩn hóa, có thể sản xuất hàng loạt.
Nếu dốc sức đẩy nhanh tiến độ, tốc độ sản xuất cũng rất nhanh.
“Nhanh chóng chế tạo xong cung nỏ tay, sau đó mau chóng sản xuất một lô máy dệt, có lẽ cuối cùng sẽ mở rộng quy mô xưởng dệt”.
Kim Phi vỗ vai Mãn Thương: “Thời gian gấp, nhiệm vụ quan trọng, sắp tới xưởng luyện thép của các ngươi sẽ vất vả một chút”.
“Tiên sinh yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”, Mãn Thương nói.
“Ừ, đi làm việc đi”.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Kim Phi và Đường Tiểu Bắc.
Kim Phi đang định lên tiếng thì nhìn thấy Đường Tiểu Bắc cười rất tinh quái: “Tướng công, chàng “thu phục” Tả Phi Phi rồi à?”
“Sao muội biết?”, Kim Phi nhíu mày: “Muội sắp xếp tai mắt ở núi Thiết Quán hả?”
Kim Phi lại quay đầu nhìn Đường Đông Đông: “Nửa tháng sau ta phải tổ chức hội thao xưởng dệt, các môn có trọng trách là chạy việt dã, cung nỏ, cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, ta sẽ xuất ra hai trăm lượng bạc để làm phần thưởng cho đại hội thể thao lần này, các cách khen thưởng cụ thể thế nào thì cô về bàn lại với trưởng các xưởng nhé”.
“Đã rõ”.
Đường Đông Đông gật đầu.
“Trưởng làng, Tam gia, Lão Sơn, dạo này ba vị cũng vất vả rồi, xưởng muối của đỉnh Song Đà và nhà kính ở núi Thiết Quán đều phải mau chóng đuổi kịp thời gian thi công”.
Kim Phi lại nhìn ba trưởng làng.
“Kim Phi, bọn ta cũng muốn đuổi kịp thời gian thi công nhưng dạo này trời cứ mưa mãi, hơn nữa nhân lực không đủ”, trưởng làng bất lực nói.
“Nhân lực không đủ thì mau chóng tuyển thêm người”.
Kim Phi suy ngẫm một lúc rồi nhìn Tiểu Ngọc: “Truyền tin ra ngoài, nói làng Tây Hà chúng ta muốn tuyển công nhân xây nhà ở, ta nghĩ tuyển người hẳn là không khó”.
“Cần công nhân nữ không?”, Tiểu Ngọc hỏi.
“Chỉ cần có thể xây được nhà, cho dù là nam hay nữ thì đều cần”, Kim Phi nói: “Cứ tính tiền công theo thù lao công việc”.
“Được”, Tiểu Ngọc gật đầu.
Ba trưởng làng cũng khá vui mừng.
Người Xuyên Thục trước giờ đều chăm chỉ cần cù, có lẽ công nhân nữ có sức khỏe không bằng công nhân nam, nhưng số nữ lại nhiều hơn nam.
Hai công nhân nữ có thế nào cũng không thể làm nhiều được bằng một công nhân nam.
“Được rồi, mọi người đi làm việc đi. Tiểu Bắc, Mãn Thương, Lương ca, mọi người ở lại một chút”.
“Được”.
Mấy người Đường Đông Đông, trưởng làng lục tục ra khỏi phòng chỉ huy.
“Lương ca, bên huynh phái thêm vài người đến phía Tây, túc trực quan sát động tĩnh bên Thổ Phiên”.
Kim Phi dặn dò: “Ngoài ra thông báo cho bên ông Trịnh, tăng tốc việc huấn luyện tân binh, mở rộng quy mô tuyển binh lính nữ”.
“Vâng”, Trương Lương gật đầu đáp, sau đó nhanh chân rời đi.
“Mãn Thương, nhà kho của chúng ta còn bao nhiêu cung nỏ?”, Kim Phi hỏi.
Bây giờ quy mô của nhân viên hộ tống ngày càng lớn, cung nỏ tay là tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống, một trong những công việc thường ngày của Mãn Thương là dẫn một đám đệ tử nữ chế tạo cung nỏ.
“Chín trăm sáu mươi hai cây cung nỏ”, Mãn Thương nói.
“Chưa đến một ngàn…”, Kim Phi suy ngẫm rồi nói: “Thời tiết dạo này không tốt lắm, thời gian phơi năng của xà phòng lâu, ta bảo Phi Phi phái vài người từ nhà máy xà phòng xưởng đến đây hỗ trợ, giao những linh kiện không quan trọng cho các cô ấy gia công, tăng nhanh tốc độ sản xuất, ít nhất bảo đảm phải có ba ngàn hàng tồn kho”.
“Được”, Mãn Thương gật đầu.
Bây giờ chế tạo cung nỏ tay cũng là công việc dây chuyền sản xuất, các bộ phận linh kiện của cung nỏ tay đã được tiêu chuẩn hóa, có thể sản xuất hàng loạt.
Nếu dốc sức đẩy nhanh tiến độ, tốc độ sản xuất cũng rất nhanh.
“Nhanh chóng chế tạo xong cung nỏ tay, sau đó mau chóng sản xuất một lô máy dệt, có lẽ cuối cùng sẽ mở rộng quy mô xưởng dệt”.
Kim Phi vỗ vai Mãn Thương: “Thời gian gấp, nhiệm vụ quan trọng, sắp tới xưởng luyện thép của các ngươi sẽ vất vả một chút”.
“Tiên sinh yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”, Mãn Thương nói.
“Ừ, đi làm việc đi”.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Kim Phi và Đường Tiểu Bắc.
Kim Phi đang định lên tiếng thì nhìn thấy Đường Tiểu Bắc cười rất tinh quái: “Tướng công, chàng “thu phục” Tả Phi Phi rồi à?”
“Sao muội biết?”, Kim Phi nhíu mày: “Muội sắp xếp tai mắt ở núi Thiết Quán hả?”