Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vải bông còn chưa phổ biến ở Đại Khang, cho nên mùa đông mọi người đa số đều mặc quần áo bằng vải đay.

Năm nay đã chiêu mộ thêm rất nhiều binh lính, quần áo mùa đông cho họ còn chưa làm xong nên xưởng dệt gần đây đều phải tích cực tăng ca.

“Ừm”, Đường Đông Đông khẽ gật đầu, vẻ mặt có hơi thất vọng.

Con người ai chẳng có những suy nghĩ cá nhân, Đường Đông Đông cũng không phải ngoại lệ.

Xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm trước giờ luôn là đối thủ cạnh tranh. Nhưng xưởng dệt quy mô lớn hơn, nhân công cũng nhiều hơn cho nên Đường Đông Đông trước giờ không quá quan tâm đến đối thủ cạnh tranh này.

Nhưng kể từ khi xảy ra cuộc chiến ở kênh Hoàng Đồng, Đường Đông Đông cảm giác Kim Phi càng lúc càng xa cách xưởng dệt và gần gũi với xưởng xà phòng thơm.

Ví dụ rõ ràng nhất chính là Kim Phi cho phép xưởng xà phòng thơm thành lập đội súng kíp. Súng kíp sản xuất ra đa số đều đưa cho xưởng xà phòng thơm. Mấy lần gần đây Kim Phi ra ngoài cũng đều đưa theo đội quân này.

Còn xưởng dệt ở ngay bên cạnh, chỉ cần rẽ một cái là đến nơi nhưng mấy tháng nay Kim Phi chẳng mấy khi đến đó. Có mấy lần y đi ngang qua nhưng cũng chẳng buồn ngó vào.

Đường Đông Đông hiểu rằng việc này cũng là do cô ấy lạnh lùng với Kim Phi mà thành.

Mấy tháng trước Đường Đông Đông còn cảm thấy bản thân có xưởng dệt, có sự nghiệp là được rồi. Nhưng giờ thấy Kim Phi ngày càng quan tâm đến xưởng xà phòng thơm và ngày càng thân thiết với Tả Phi Phi thì cô ấy bắt đầu thấy hối hận.

Lần này biết được Kim Phi sắp đi xa, hơn nữa còn mang theo đội súng kíp của xưởng xà phòng thơm và Tả Phi Phi. Đường Đông Đông cuối cùng cũng có đủ dũng khí chủ động đi hỏi Kim Phi có cần xưởng dệt trợ giúp không.

Đáng tiếc là Kim Phi không đồng ý.

Điều đó khiến chút dũng khí mà Đường Đông Đông vừa có được lập tức tan biến.

Sợ rằng người khác sẽ nhìn thấy vẻ thất vọng trên gương mặt mình, cô ấy vờ cúi đầu xuống bát cháo đang ăn để che đi biểu cảm trên gương mặt mình.

Có điều khi nói chuyện Kim Phi vẫn đang quan sát Đường Đông Đông, cho nên y đã nhận ra sự thay đổi trong nét mặt của cô ấy.

“Đông Đông, lần này ta đi thành Du Quan, nếu mọi việc đều thuận lợi thì sẽ thành lập thêm một xưởng dệt lông cừu nữa. Đến lúc đó sẽ cần cô chỉ giáo một chút!”

Đây không chỉ đơn thuần là cổ vũ Đường Đông Đông mà Kim Phi quả thực đang có dự định như vậy.

Đường Đông Đông xuất thân từ thế gia chuyên nghề dệt vải, xưởng dệt đầu tiên của y là do Đường Đông Đông một tay lập nên. Sau này ở Xuyên Thục đã mở thêm nhiều xưởng dệt nữa, đều là do cô ấy điều hành, trước giờ chưa từng xảy ra sai sót.

Xưởng dệt cần nhiều nhân công, cho nên không chỉ giải quyết được vấn đề việc làm cho phụ nữ mà cũng giải quyết được nỗi lo lắng cho rất nhiều nhân viên hộ tống và binh lính.

Theo quy định tuyển nhân công, xưởng dệt sẽ ưu tiên tuyển chọn người nhà của các quân nhân. Sau khi tuyển hết bọn họ thì mới tuyển thêm các đối tượng khác.

Người nhà đều có công ăn việc làm, các nhân viên hộ tống ở bên ngoài chiến đấu cũng yên tâm hơn hẳn.

Đường Đông Đông có rất nhiều kinh nghiệm trong việc lựa chọn địa điểm, xây dựng và quản lý nhà máy dệt, Kim Phi cũng định để Đường Đông Đông đi kiểm tra tình hình, nhưng y phải đợi cho đến khi mọi việc chuẩn bị hoàn tất.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Đường Đông Đông, Kim Phi liền nói việc này ra trước, đây cũng là một cách mở lời với Đường Đông Đông để cô ấy chuẩn bị tinh thần.

Đường Đông Đông nghe xong, vẻ thất vọng trên gương mặt lập tức biến mất. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Kim Phi, gật đầu đáp: “Được, khi nào huynh cần thì nói với ta một câu là được”.

“Vậy đợi ta hoàn thành các công tác chuẩn bị đã”.

Kim Phi bưng bát lên, uống hết bát cháo rồi đứng dậy.

Y từ biệt Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa và Đường Đông Đông rồi đưa theo Bắc Thiên Tầm, Tả Phi Phi, Nhuận Nương và Công chúa Lộ Khiết lên đường ra sân bay. Đội cận vệ và đội súng kíp cũng đi theo bảo vệ họ.

Một chiếc thuyền lầu và hơn chục chiếc ca nô đã chuẩn bị sẵn sàng. Sau khi phi thuyền của Kim Phi hạ cánh ở bến tàu, Kim Phi đi thẳng lên chiếc thuyền lầu.

Sau đó, thuyền lầu và ca nô xuôi theo dòng sông Gia Lăng về hướng Nam.

Bởi vì không vội nên tốc độ của thuyền lầu không quá nhanh. Bắc Thiên Tầm cảm thấy hơi chán nên chạy ra boong phía đuôi thuyền để câu cá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK