“Bệ hạ, người sao vậy?”
Dạo này Châu Nhi vẫn luôn trông chừng cửu công chúa, sau khi phát hiện cô ấy bất thường mới chạy nhanh tới đỡ cửu công chúa.
“Có lẽ trẫm sắp sinh rồi!”
Bụng Cửu công chúa càng lúc càng đau, trên trán cũng rịn một lớp mồ hôi.
“Người đâu, mau đi gọi bà đố!”
Châu Nhi bế bổng Cửu công chúa lên, vừa chạy vào trong phòng vừa hô to với phía ngoài.
Nữ nhân viên hộ tống đứng ngoài thư phòng chạy như bay ra ngoài, ngay sau đó một vài bà đỡ đeo rương chạy vào phòng Cửu công chúa.
Sau đó Ngụy Vô Nhai ở viện khác cũng chạy tới.
Nhưng nam nữ khác biệt, Ngụy Vô Nhai phải tránh nghi ngờ, bất đắc dĩ lắm mới phải vào.
Không bao lâu sau, ông ấy thấy Quan Hạ Nhi dẫn theo Bắc Thiên Tâm đi tới.
“Phu nhân Hạ Nhi, sao người lại tới đây?”
Ngụy Vô Nhai chạy tới tiếp đón.
Thời gian Quan Hạ Nhi mang thai cũng khá sát với Cửu công chúa, ngày dự sinh cũng là mấy ngày tới nên hiện giờ đi lại hơi bất tiện.
“Vũ Dương sao rồi?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Ta cũng không rõ nữa”, Ngụy Vô Nhai lắc đầu.
Quan Hạ Nhi gật đầu, cũng không rảnh lo khách sáo với Ngụy Vô Nhai, mà dẫn Bắc Thiên Tâm vào trong phòng.
Khánh phi cũng dẫn theo mấy người hầu theo sau.
Sau đó Tiểu Ngọc, trưởng làng, mấy người Thiết Thế Hâm cũng đều nhận được tin, lần lượt tới.
Nhưng bọn họ không dám vào gần quá, chỉ đứng chờ ở phía xa ngoại viện, cũng không vào nhà mà đứng chờ ở sân.
Trong phòng vang lên tiếng rên đau đớn của Cửu công chúa và tiếng cổ vũ của Quan Hạ Nhi và Khánh phi.
Đối với phụ nữ ở thời đại này, dù là công chúa hay dân thường thì việc sinh con với họ cũng như một cuộc chiến sinh tử.
May thay Quan Hạ Nhi rất coi trọng việc sinh con nên đã mời tất cả những bà đỡ nổi tiếng ở Quảng Nguyên tới. Dưới sự giúp đỡ của các bà đỡ, đến nửa đêm, cuối cùng Ngụy Vô Nhai đứng chờ ở cửa cũng nghe được tiếng khóc oe oe của trẻ sơ. sinh.
Lúc này Ngụy Vô Nhai mới nhẹ nhàng thở phào.
Nhân lúc một người hầu ra ngoài đun nước ấm, Ngụy Vô. Nhai hỏi: “Là nam hay nữ?”
Đứa bé mà Cửu công chúa sinh hạ này là con đầu của Kim Phi, mẫu thân nó lại là hoàng hậu đương triều nên đứa bé
này có thân phận vô cùng đặc biệt.
Nếu là nam, vậy có nghĩa là Kim Phi chính thức có người thừa kế rồi.
Vậy nên Tiểu Ngọc đứng bên cạnh nghe Ngụy Vô Nhai hỏi chuyện cũng dựng tai lên nghe.
“Hồi bẩm Ngụy tiên sinh nói, đứa bé là nữ!” Người hầu nhỏ giọng nói.
Nghe thấy vậy, Ngụy Vô Nhai hơi ngạc nhiên một chút, sau đó không khỏi thở dài.
Đám người trưởng làng đứng ngoài cũng rơi vào trầm tư.
Thời phong kiến vốn trọng nam khinh nữ, Cửu công chúa tuy là nữ đế, nhưng nói thật ra cô ấy cũng không phải vợ cả, nếu cô ấy sinh được con trai, như vậy mọi người đều sẽ vui mừng. Làm con đầu lòng của Kim Phi, kiểu gì cũng có thể được kế vị.
Dạo này Châu Nhi vẫn luôn trông chừng cửu công chúa, sau khi phát hiện cô ấy bất thường mới chạy nhanh tới đỡ cửu công chúa.
“Có lẽ trẫm sắp sinh rồi!”
Bụng Cửu công chúa càng lúc càng đau, trên trán cũng rịn một lớp mồ hôi.
“Người đâu, mau đi gọi bà đố!”
Châu Nhi bế bổng Cửu công chúa lên, vừa chạy vào trong phòng vừa hô to với phía ngoài.
Nữ nhân viên hộ tống đứng ngoài thư phòng chạy như bay ra ngoài, ngay sau đó một vài bà đỡ đeo rương chạy vào phòng Cửu công chúa.
Sau đó Ngụy Vô Nhai ở viện khác cũng chạy tới.
Nhưng nam nữ khác biệt, Ngụy Vô Nhai phải tránh nghi ngờ, bất đắc dĩ lắm mới phải vào.
Không bao lâu sau, ông ấy thấy Quan Hạ Nhi dẫn theo Bắc Thiên Tâm đi tới.
“Phu nhân Hạ Nhi, sao người lại tới đây?”
Ngụy Vô Nhai chạy tới tiếp đón.
Thời gian Quan Hạ Nhi mang thai cũng khá sát với Cửu công chúa, ngày dự sinh cũng là mấy ngày tới nên hiện giờ đi lại hơi bất tiện.
“Vũ Dương sao rồi?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Ta cũng không rõ nữa”, Ngụy Vô Nhai lắc đầu.
Quan Hạ Nhi gật đầu, cũng không rảnh lo khách sáo với Ngụy Vô Nhai, mà dẫn Bắc Thiên Tâm vào trong phòng.
Khánh phi cũng dẫn theo mấy người hầu theo sau.
Sau đó Tiểu Ngọc, trưởng làng, mấy người Thiết Thế Hâm cũng đều nhận được tin, lần lượt tới.
Nhưng bọn họ không dám vào gần quá, chỉ đứng chờ ở phía xa ngoại viện, cũng không vào nhà mà đứng chờ ở sân.
Trong phòng vang lên tiếng rên đau đớn của Cửu công chúa và tiếng cổ vũ của Quan Hạ Nhi và Khánh phi.
Đối với phụ nữ ở thời đại này, dù là công chúa hay dân thường thì việc sinh con với họ cũng như một cuộc chiến sinh tử.
May thay Quan Hạ Nhi rất coi trọng việc sinh con nên đã mời tất cả những bà đỡ nổi tiếng ở Quảng Nguyên tới. Dưới sự giúp đỡ của các bà đỡ, đến nửa đêm, cuối cùng Ngụy Vô Nhai đứng chờ ở cửa cũng nghe được tiếng khóc oe oe của trẻ sơ. sinh.
Lúc này Ngụy Vô Nhai mới nhẹ nhàng thở phào.
Nhân lúc một người hầu ra ngoài đun nước ấm, Ngụy Vô. Nhai hỏi: “Là nam hay nữ?”
Đứa bé mà Cửu công chúa sinh hạ này là con đầu của Kim Phi, mẫu thân nó lại là hoàng hậu đương triều nên đứa bé
này có thân phận vô cùng đặc biệt.
Nếu là nam, vậy có nghĩa là Kim Phi chính thức có người thừa kế rồi.
Vậy nên Tiểu Ngọc đứng bên cạnh nghe Ngụy Vô Nhai hỏi chuyện cũng dựng tai lên nghe.
“Hồi bẩm Ngụy tiên sinh nói, đứa bé là nữ!” Người hầu nhỏ giọng nói.
Nghe thấy vậy, Ngụy Vô Nhai hơi ngạc nhiên một chút, sau đó không khỏi thở dài.
Đám người trưởng làng đứng ngoài cũng rơi vào trầm tư.
Thời phong kiến vốn trọng nam khinh nữ, Cửu công chúa tuy là nữ đế, nhưng nói thật ra cô ấy cũng không phải vợ cả, nếu cô ấy sinh được con trai, như vậy mọi người đều sẽ vui mừng. Làm con đầu lòng của Kim Phi, kiểu gì cũng có thể được kế vị.