“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiết Chùy lo lắng hỏi: “Mật đạo đâu ra thế?”
Nữ công nhân định trả lời nhưng đã bị Kim Phi cắt ngang.
“Bây giờ không phải là lúc nói nguyên nhân hậu quả, nhanh nói vị trí rồi tổ chức đến cứu viện!”
“Đúng đúng đúng!” Nữ công nhân nói: “Lâm tỷ tỷ và Lão ưng đại ca bảo ta về báo với tiên sinh chuyện này trước, sau đó dẫn thêm người và dụng cụ đến cứu người!”
“Các cô cần dụng cụ gì?” Lúc này Thiết Chùy cũng tỉnh táo lại.
“Xẻng và gầu xúc nâng đất!” Nữ công nhân vội nói.
“Thông báo cho đội hậu cần, mang theo xẻng và gầu xúc đi cứu người!” Kim Phi nhanh chóng hạ lệnh.
Thiết Chùy trả lời một tiếng sau đó xoay người chạy đi.
Thiết Chùy vừa đi, Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam đưa theo A Quyên chạy vào từ bên ngoài.
Vừa rồi Khánh Mộ Lam nhất quyết muốn đi xem A. Quyên dùng súng mới đánh chim ưng, Tả Phi Phi lo lắng cho cô ấy nên đã dẫn đội cận vệ đi cùng.
Khi các cô ấy quay lại, nhìn thấy nữ công nhân phóng ngựa lao điên cuồng đã biết xảy ra chuyện vì vậy đã vội chạy đến.
“Đinh Đinh, sao ngươi lại ở đây?”
Tả Phi Phi cau mày nhìn nữ công nhân đến báo tin: “Không phải nhiệm vụ của người là đi truy bắt sát thủ sao?”
“Trưởng xưởng, đội trưởng và Tú Mai xảy ra chuyện rồi!" Đinh Đinh nhìn thấy Tả Phi Phi liền bật khóc.
“Đừng khóc, nhanh nói đã xảy ra chuyện gì!” Tả Phi Phi lạnh lùng quát.
Uy tín của Tả Phi Phi trong xưởng xà phòng rất cao, Đỉnh Đinh cắn môi, kìm nước mắt lại, sau đó kể lại chuyện đã xảy ra.
Nghe nói tiểu đội trưởng và Tú Mai đã bị chôn vùi hơn một tiếng đồng hồ, lòng Kim Phi và nhóm người Tả Phi Phi đều cảm thấy ớn lạnh.
Người bị chôn vùi lâu như vậy, sợ rằng đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng không ai trong bọn họ nói điều này ra, đến khi Thiết Chùy dẫn đội cứu viện đến, một đoàn người và đội cứu viện cưỡi ngựa chạy đến lò nung đất.
Sau khi đội cứu viện đến đã lập tức làm việc.
Đội cứu viện không dọn sạch phần đất bị sập khỏi mật đạo, mà đi theo hướng mật đạo rồi đào trực tiếp từ bề mặt.
Nhiều người lực lượng lớn, chưa đầy một giờ đồng hồ đã tìm thấy tiểu đội trưởng và Tú Mai bị đất vùi.
Kim Phi và những người khác đoán không sai, khi đào thấy các cô ấy, hai người đã bị nghẹt thở đến chết rồi.
“Đáng chết!” Thiết Chùy giận đến mức ném xẻng xuống đất.
Vốn dĩ lần hành động này rất thuận lợi, kết quả lại xảy ra chuyện này, đã hi sinh hai đồng đội.
Đồng đội chết khi chiến đấu là chuyện bình thường, nhưng chết một cách ấm ức như vậy, Thiết Chùy rất khó chịu.
Mắt Tả Phi Phi cũng đã đỏ hoe.
Tiểu đội trưởng hi sinh là cùng một nhóm nữ công nhân được Kim Phi mua về từ núi Thiết Quán với cô ấy, hai người quen biết nhau khi ở trong tay bọn buôn người, đến núi Thiết Quán, hai người còn sống trong nhà ở tập thể hơn một tháng, sau này Kim Phi biết Tả Phi Phi biết chữ, bảo cô ấy quản lý núi Thiết Quán, Tả Phi Phi mới chuyển ra khỏi nhà ở tập thể.
Thiết Chùy lo lắng hỏi: “Mật đạo đâu ra thế?”
Nữ công nhân định trả lời nhưng đã bị Kim Phi cắt ngang.
“Bây giờ không phải là lúc nói nguyên nhân hậu quả, nhanh nói vị trí rồi tổ chức đến cứu viện!”
“Đúng đúng đúng!” Nữ công nhân nói: “Lâm tỷ tỷ và Lão ưng đại ca bảo ta về báo với tiên sinh chuyện này trước, sau đó dẫn thêm người và dụng cụ đến cứu người!”
“Các cô cần dụng cụ gì?” Lúc này Thiết Chùy cũng tỉnh táo lại.
“Xẻng và gầu xúc nâng đất!” Nữ công nhân vội nói.
“Thông báo cho đội hậu cần, mang theo xẻng và gầu xúc đi cứu người!” Kim Phi nhanh chóng hạ lệnh.
Thiết Chùy trả lời một tiếng sau đó xoay người chạy đi.
Thiết Chùy vừa đi, Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam đưa theo A Quyên chạy vào từ bên ngoài.
Vừa rồi Khánh Mộ Lam nhất quyết muốn đi xem A. Quyên dùng súng mới đánh chim ưng, Tả Phi Phi lo lắng cho cô ấy nên đã dẫn đội cận vệ đi cùng.
Khi các cô ấy quay lại, nhìn thấy nữ công nhân phóng ngựa lao điên cuồng đã biết xảy ra chuyện vì vậy đã vội chạy đến.
“Đinh Đinh, sao ngươi lại ở đây?”
Tả Phi Phi cau mày nhìn nữ công nhân đến báo tin: “Không phải nhiệm vụ của người là đi truy bắt sát thủ sao?”
“Trưởng xưởng, đội trưởng và Tú Mai xảy ra chuyện rồi!" Đinh Đinh nhìn thấy Tả Phi Phi liền bật khóc.
“Đừng khóc, nhanh nói đã xảy ra chuyện gì!” Tả Phi Phi lạnh lùng quát.
Uy tín của Tả Phi Phi trong xưởng xà phòng rất cao, Đỉnh Đinh cắn môi, kìm nước mắt lại, sau đó kể lại chuyện đã xảy ra.
Nghe nói tiểu đội trưởng và Tú Mai đã bị chôn vùi hơn một tiếng đồng hồ, lòng Kim Phi và nhóm người Tả Phi Phi đều cảm thấy ớn lạnh.
Người bị chôn vùi lâu như vậy, sợ rằng đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng không ai trong bọn họ nói điều này ra, đến khi Thiết Chùy dẫn đội cứu viện đến, một đoàn người và đội cứu viện cưỡi ngựa chạy đến lò nung đất.
Sau khi đội cứu viện đến đã lập tức làm việc.
Đội cứu viện không dọn sạch phần đất bị sập khỏi mật đạo, mà đi theo hướng mật đạo rồi đào trực tiếp từ bề mặt.
Nhiều người lực lượng lớn, chưa đầy một giờ đồng hồ đã tìm thấy tiểu đội trưởng và Tú Mai bị đất vùi.
Kim Phi và những người khác đoán không sai, khi đào thấy các cô ấy, hai người đã bị nghẹt thở đến chết rồi.
“Đáng chết!” Thiết Chùy giận đến mức ném xẻng xuống đất.
Vốn dĩ lần hành động này rất thuận lợi, kết quả lại xảy ra chuyện này, đã hi sinh hai đồng đội.
Đồng đội chết khi chiến đấu là chuyện bình thường, nhưng chết một cách ấm ức như vậy, Thiết Chùy rất khó chịu.
Mắt Tả Phi Phi cũng đã đỏ hoe.
Tiểu đội trưởng hi sinh là cùng một nhóm nữ công nhân được Kim Phi mua về từ núi Thiết Quán với cô ấy, hai người quen biết nhau khi ở trong tay bọn buôn người, đến núi Thiết Quán, hai người còn sống trong nhà ở tập thể hơn một tháng, sau này Kim Phi biết Tả Phi Phi biết chữ, bảo cô ấy quản lý núi Thiết Quán, Tả Phi Phi mới chuyển ra khỏi nhà ở tập thể.