Chu Cẩm Vinh căng thẳng, sợ con trai mình mắc bẫy, đang định đổi chủ đề thì nhìn thấy Chu Văn Viên chắp tay cúi đầu thật sâu với Đường Tiểu Bắc.
"Đường cô nương, trước đây ta trẻ tuổi dốt nát, bị tiền tài làm mờ mắt, đắc tội với cô nương”.
Chu Văn Viên nói: "Ta tới xin lỗi Đường cô nương, hy vọng cô không so đo tính toán với ta”.
Đường Tiểu Bắc không trả lời, nhưng lông mày hơi nhíu lại.
Cô ấy thực sự không ngờ Chu Văn Viên có thể làm đến mức này.
Ngoài việc quỳ gối, đây là lễ nghi cao nhất ở Đại Khang.
Bình thường, chỉ cần không phải mối thù sinh tử, hai bên đều sẽ nhường một bước.
Nhưng Đường Tiểu Bắc lại không muốn nhường.
Trong thời gian ở thanh lâu, sống trong máu và nước mắt cô ấy đã hiểu được một điều.
Đừng bao giờ được mềm lòng với những người từng bắt nạt mình, nếu dễ dàng tha thứ cho đối phương, họ sẽ cảm thấy cái giá phải trả cho việc phạm sai lầm là rất thấp, cùng lắm sau khi làm sai cứ xin lỗi là được, sau này họ sẽ tiếp tục bắt nạt mình.
"Chu công tử, công tử không nhầm đấy chứ?”
Đường Tiểu Bắc cười khẩy: “Nếu chỉ vì công tử từng bắt cóc ta, liệu hôm nay công tử có đến nhận lỗi không?”
Nhà họ Chu đã đồng ý sẽ không gây khó dễ với thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, còn đồng ý với một loạt điều kiện mà nhà họ Khánh đưa ra, cũng có nghĩa chuyện ban đầu đã kết thúc.
Sau đó, thương hội Kim Xuyên trở nên nổi tiếng ở kinh thành, nhà họ Chu cũng không can thiệp vào, cũng coi như đã thực hiện được cam kết của mình.
Nếu chỉ vì từng bắt cóc Đường Tiểu Bắc, Chu Văn Viên nhất định sẽ không đến xin lỗi.
Nếu gặp nhau trên đường, Chu Văn Viên thậm chí có thể sẽ giễu cợt mấy câu.
Lần này hắn đến xin lỗi hoàn toàn là vì hắn đã vu khống Kim Phi, bị Đường Tiểu Bắc phản đòn.
Nhưng có một số chuyện có thể làm mà không thể nói, hậu quả của việc vu khống quý tộc còn nghiêm trọng hơn việc bắt cóc Đường Tiểu Bắc, sẽ bị tất cả quý tộc căm ghét.
Trong hoàn cảnh bình thường, chỉ cần trong lòng mọi người hiểu rõ là được, sẽ không thật sự xé rách bộ mặt của đối phương.
Tuy nhiên, dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi, phong cách làm việc của Đường Tiểu Bắc đã cứng rắn hơn trước, vả lại cô ấy cũng không khôn lỏi và rộng lượng được như những lão cáo già kia.
Lần này cô ấy thực sự tức giận, hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ quy tắc bất thành văn nào.
Hơn nữa cô ấy lại là phụ nữ, cho dù những quý tộc khác biết chuyện này, nhiều nhất cũng sẽ cười nhạo, nếu có ai nói gì thì ngược lại sẽ bị chế giễu vì đi so đo với một cô gái.
"Đường cô nương, thằng bé không biết cách nói chuyện. Cô rộng lượng, đừng như so đo với nó”.
Chu Cẩm Vinh vội vàng cười hòa giải: “Quản gia, mang quà vào…”
“Chờ đã!”, Đường Tiểu Bắc giơ tay nói: “Trước khi sự việc chưa được giải thích rõ ràng, ta không dám nhận quà của hai người đâu”.
Hai bên đều không nghèo nên tặng quà gì không quan trọng, quan trọng là thái độ.
Giống như lúc Đường Tiểu Bắc tặng quà cho quận trưởng Quảng Nguyên, dù chỉ là một rương dây thừng, quận trưởng cũng vui vẻ nhận lấy.
Nếu Đường Tiểu Bắc không nhận quà, tức là cô ấy chưa tha thứ cho Chu Văn Viên.
Chu Văn Viên vẫn còn khom lưng, nhìn chằm chằm xuống đất, gần như sắp phun ra lửa.
Nhưng những gì hắn nói lại vô cùng chân thành: “Lần này ta không đúng, ta đã biết mình sai rồi. Ta hy vọng Đường cô nương giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một lần, cả đời này ta sẽ luôn cảm kích đại ân của cô nương”.
Đường Tiểu Bắc hoàn toàn không bị bộ dạng này của hắn lừa, cô ấy xua tay nói: "Tiểu nữ không có phúc lớn, không nhận được sự cảm kích của công tử, công tử chỉ cần nói thẳng đã sai ở đâu là được rồi”.
Chu Văn Viên nghe vậy cũng biết Đường Tiểu Bắc hôm nay sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, quỳ xuống đất, chạm đầu xuống đất: "Ta bị lợi ích làm mờ mắt, nói năng hồ đồ, làm tổn hại đến thanh danh của tiên sinh, mong cô nương tha thứ!"
Đường Tiểu Bắc vốn tưởng rằng Chu Văn Viên sẽ phải mài giũa một lúc mới chịu thừa nhận sai lầm của mình, kết quả lại chịu thua nhanh như vậy, cô ấy hơi kinh ngạc.
"Đường cô nương, bây giờ cô đã hài lòng chưa?"
Nụ cười trên mặt Chu Cẩm Vinh nhạt dần.
"Đường cô nương, trước đây ta trẻ tuổi dốt nát, bị tiền tài làm mờ mắt, đắc tội với cô nương”.
Chu Văn Viên nói: "Ta tới xin lỗi Đường cô nương, hy vọng cô không so đo tính toán với ta”.
Đường Tiểu Bắc không trả lời, nhưng lông mày hơi nhíu lại.
Cô ấy thực sự không ngờ Chu Văn Viên có thể làm đến mức này.
Ngoài việc quỳ gối, đây là lễ nghi cao nhất ở Đại Khang.
Bình thường, chỉ cần không phải mối thù sinh tử, hai bên đều sẽ nhường một bước.
Nhưng Đường Tiểu Bắc lại không muốn nhường.
Trong thời gian ở thanh lâu, sống trong máu và nước mắt cô ấy đã hiểu được một điều.
Đừng bao giờ được mềm lòng với những người từng bắt nạt mình, nếu dễ dàng tha thứ cho đối phương, họ sẽ cảm thấy cái giá phải trả cho việc phạm sai lầm là rất thấp, cùng lắm sau khi làm sai cứ xin lỗi là được, sau này họ sẽ tiếp tục bắt nạt mình.
"Chu công tử, công tử không nhầm đấy chứ?”
Đường Tiểu Bắc cười khẩy: “Nếu chỉ vì công tử từng bắt cóc ta, liệu hôm nay công tử có đến nhận lỗi không?”
Nhà họ Chu đã đồng ý sẽ không gây khó dễ với thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, còn đồng ý với một loạt điều kiện mà nhà họ Khánh đưa ra, cũng có nghĩa chuyện ban đầu đã kết thúc.
Sau đó, thương hội Kim Xuyên trở nên nổi tiếng ở kinh thành, nhà họ Chu cũng không can thiệp vào, cũng coi như đã thực hiện được cam kết của mình.
Nếu chỉ vì từng bắt cóc Đường Tiểu Bắc, Chu Văn Viên nhất định sẽ không đến xin lỗi.
Nếu gặp nhau trên đường, Chu Văn Viên thậm chí có thể sẽ giễu cợt mấy câu.
Lần này hắn đến xin lỗi hoàn toàn là vì hắn đã vu khống Kim Phi, bị Đường Tiểu Bắc phản đòn.
Nhưng có một số chuyện có thể làm mà không thể nói, hậu quả của việc vu khống quý tộc còn nghiêm trọng hơn việc bắt cóc Đường Tiểu Bắc, sẽ bị tất cả quý tộc căm ghét.
Trong hoàn cảnh bình thường, chỉ cần trong lòng mọi người hiểu rõ là được, sẽ không thật sự xé rách bộ mặt của đối phương.
Tuy nhiên, dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi, phong cách làm việc của Đường Tiểu Bắc đã cứng rắn hơn trước, vả lại cô ấy cũng không khôn lỏi và rộng lượng được như những lão cáo già kia.
Lần này cô ấy thực sự tức giận, hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ quy tắc bất thành văn nào.
Hơn nữa cô ấy lại là phụ nữ, cho dù những quý tộc khác biết chuyện này, nhiều nhất cũng sẽ cười nhạo, nếu có ai nói gì thì ngược lại sẽ bị chế giễu vì đi so đo với một cô gái.
"Đường cô nương, thằng bé không biết cách nói chuyện. Cô rộng lượng, đừng như so đo với nó”.
Chu Cẩm Vinh vội vàng cười hòa giải: “Quản gia, mang quà vào…”
“Chờ đã!”, Đường Tiểu Bắc giơ tay nói: “Trước khi sự việc chưa được giải thích rõ ràng, ta không dám nhận quà của hai người đâu”.
Hai bên đều không nghèo nên tặng quà gì không quan trọng, quan trọng là thái độ.
Giống như lúc Đường Tiểu Bắc tặng quà cho quận trưởng Quảng Nguyên, dù chỉ là một rương dây thừng, quận trưởng cũng vui vẻ nhận lấy.
Nếu Đường Tiểu Bắc không nhận quà, tức là cô ấy chưa tha thứ cho Chu Văn Viên.
Chu Văn Viên vẫn còn khom lưng, nhìn chằm chằm xuống đất, gần như sắp phun ra lửa.
Nhưng những gì hắn nói lại vô cùng chân thành: “Lần này ta không đúng, ta đã biết mình sai rồi. Ta hy vọng Đường cô nương giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một lần, cả đời này ta sẽ luôn cảm kích đại ân của cô nương”.
Đường Tiểu Bắc hoàn toàn không bị bộ dạng này của hắn lừa, cô ấy xua tay nói: "Tiểu nữ không có phúc lớn, không nhận được sự cảm kích của công tử, công tử chỉ cần nói thẳng đã sai ở đâu là được rồi”.
Chu Văn Viên nghe vậy cũng biết Đường Tiểu Bắc hôm nay sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, quỳ xuống đất, chạm đầu xuống đất: "Ta bị lợi ích làm mờ mắt, nói năng hồ đồ, làm tổn hại đến thanh danh của tiên sinh, mong cô nương tha thứ!"
Đường Tiểu Bắc vốn tưởng rằng Chu Văn Viên sẽ phải mài giũa một lúc mới chịu thừa nhận sai lầm của mình, kết quả lại chịu thua nhanh như vậy, cô ấy hơi kinh ngạc.
"Đường cô nương, bây giờ cô đã hài lòng chưa?"
Nụ cười trên mặt Chu Cẩm Vinh nhạt dần.