*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nghe nói Kim tiên sinh sau khi tiêu diệt thổ phỉ núi Thiết Quán đã đồng ý với người dân Tây Hà rằng, chỉ cần ngài ấy còn ở Kim Xuyên thì sẽ không bao giờ cho phép thổ phỉ thu lương thực, nghe nói mãi cho đến tận bây giờ, Kim Xuyên vẫn không có thổ phỉ”.
Người thợ săn cao cũng lộ ra ánh mắt mong chờ: “Nếu như Kim tiên sinh thực sự có thể tiêu diệt được thổ phỉ Hắc Thủy Câu vậy thì tốt quá rồi, sau này chúng ta không cần phải giao lương thực nữa”.
“Nếu thực sự là như vậy, ta bằng lòng lập một thẻ trường sinh cho Kim tiên sinh ở nhà, khi thắp hương cúng bái tổ tiên cũng dập đầu lậy ngài ấy một cái”.
“Vậy thì ngươi phải tìm vật liệu tốt chuẩn bị làm thẻ đi”.
Người thấp cười nói: “Kim tiên sinh có thể tiêu diệt thổ phỉ núi Thiết Quán thì nhất định có thể tiêu diệt được thổ phỉ Hắc Thủy Câu”.
“Ta thấy có hơi khó đấy”.
Người cao chỉ xuống bên dưới nói: “Ngươi nhìn tòa thành nhỏ đó đi, có lẽ chỉ có mấy chục người thôi. Ngươi cũng từng là binh, ngươi nói cho ta nghe, dựa vào số người ít ỏi này có thể tiêu diệt được nhiều thổ phỉ thế không?”
“Ta không biết, nhưng ta tin rằng nếu Kim tiên sinh đã phái tưng đây người tới thì nhất định là có cách của ngài ấy”.
Mặc dù chưa từng gặp Kim Phi nhưng lại tràn đầy lòng tin với y.
“Hi vọng là như vậy”.
Người cao mặc dù không quá tán thành nhưng vì biết rằng người bạn của mình coi Kim Phi như ân nhân nên cũng không tiện phản bác.
Đồng thời cũng thầm cầu nguyện rằng Kim Phi thực sự có thể tiêu diệt được thổ phỉ Hắc Thủy Câu, cho bách tính những ngày tháng yên lành.
Người thấp lại nhìn xuống, kéo người cao nói: “Đi thôi, đi xem dưới hố có lợn rừng chưa!”
“Thổ phỉ chết nhiều như vậy nhất định là sẽ không cam tâm, lát nữa còn đánh tiếp, ngươi không xem à?”
“Có đánh thì mình cũng có giúp được gì đâu, xem hay không cũng thế, chi bằng đi ra hố xem xem, nếu như bẫy được lợn rừng, ta sẽ nhanh chóng mang tới chỗ đội trấn áp thổ phỉ”.
Người thấp hào hừng nói.
“Ngươi điên rồi, con lợn rừng này ngươi nhắm suốt hai tháng trời, khó khăn lắm mới tìm được hang của nó, vậy mà ngươi lại định mang đi cho?”
“Đội trấn áp thổ phỉ là ân nhân của ta, đừng nói là một con lợn rừng, cho dù là một con hổ ta cũng bằng lòng tặng cho họ!”
Người thấp nói xong kéo người cao với vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào trong rừng.
…
Huyện phủ, tửu lâu Ngụy gia.
Bành lão gia cau mày đi ra ngoài.
Tối qua vui quá, uống hơi nhiều, bây giờ đầu óc như muốn nổ tung.
Nhưng ông ta vẫn nhớ kế hoạch hôm qua nên sáng nay không dám ngủ nướng.
Ngáp một cái, nói với người hầu canh giữ cầu thang: "Đi gọi Phùng tiên sinh tới”.
Phùng tiên sinh là một học giả sa sút mà ông ta nuôi trong nhà, cũng là quân sư của ông ta.
“Nghe nói Kim tiên sinh sau khi tiêu diệt thổ phỉ núi Thiết Quán đã đồng ý với người dân Tây Hà rằng, chỉ cần ngài ấy còn ở Kim Xuyên thì sẽ không bao giờ cho phép thổ phỉ thu lương thực, nghe nói mãi cho đến tận bây giờ, Kim Xuyên vẫn không có thổ phỉ”.
Người thợ săn cao cũng lộ ra ánh mắt mong chờ: “Nếu như Kim tiên sinh thực sự có thể tiêu diệt được thổ phỉ Hắc Thủy Câu vậy thì tốt quá rồi, sau này chúng ta không cần phải giao lương thực nữa”.
“Nếu thực sự là như vậy, ta bằng lòng lập một thẻ trường sinh cho Kim tiên sinh ở nhà, khi thắp hương cúng bái tổ tiên cũng dập đầu lậy ngài ấy một cái”.
“Vậy thì ngươi phải tìm vật liệu tốt chuẩn bị làm thẻ đi”.
Người thấp cười nói: “Kim tiên sinh có thể tiêu diệt thổ phỉ núi Thiết Quán thì nhất định có thể tiêu diệt được thổ phỉ Hắc Thủy Câu”.
“Ta thấy có hơi khó đấy”.
Người cao chỉ xuống bên dưới nói: “Ngươi nhìn tòa thành nhỏ đó đi, có lẽ chỉ có mấy chục người thôi. Ngươi cũng từng là binh, ngươi nói cho ta nghe, dựa vào số người ít ỏi này có thể tiêu diệt được nhiều thổ phỉ thế không?”
“Ta không biết, nhưng ta tin rằng nếu Kim tiên sinh đã phái tưng đây người tới thì nhất định là có cách của ngài ấy”.
Mặc dù chưa từng gặp Kim Phi nhưng lại tràn đầy lòng tin với y.
“Hi vọng là như vậy”.
Người cao mặc dù không quá tán thành nhưng vì biết rằng người bạn của mình coi Kim Phi như ân nhân nên cũng không tiện phản bác.
Đồng thời cũng thầm cầu nguyện rằng Kim Phi thực sự có thể tiêu diệt được thổ phỉ Hắc Thủy Câu, cho bách tính những ngày tháng yên lành.
Người thấp lại nhìn xuống, kéo người cao nói: “Đi thôi, đi xem dưới hố có lợn rừng chưa!”
“Thổ phỉ chết nhiều như vậy nhất định là sẽ không cam tâm, lát nữa còn đánh tiếp, ngươi không xem à?”
“Có đánh thì mình cũng có giúp được gì đâu, xem hay không cũng thế, chi bằng đi ra hố xem xem, nếu như bẫy được lợn rừng, ta sẽ nhanh chóng mang tới chỗ đội trấn áp thổ phỉ”.
Người thấp hào hừng nói.
“Ngươi điên rồi, con lợn rừng này ngươi nhắm suốt hai tháng trời, khó khăn lắm mới tìm được hang của nó, vậy mà ngươi lại định mang đi cho?”
“Đội trấn áp thổ phỉ là ân nhân của ta, đừng nói là một con lợn rừng, cho dù là một con hổ ta cũng bằng lòng tặng cho họ!”
Người thấp nói xong kéo người cao với vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào trong rừng.
…
Huyện phủ, tửu lâu Ngụy gia.
Bành lão gia cau mày đi ra ngoài.
Tối qua vui quá, uống hơi nhiều, bây giờ đầu óc như muốn nổ tung.
Nhưng ông ta vẫn nhớ kế hoạch hôm qua nên sáng nay không dám ngủ nướng.
Ngáp một cái, nói với người hầu canh giữ cầu thang: "Đi gọi Phùng tiên sinh tới”.
Phùng tiên sinh là một học giả sa sút mà ông ta nuôi trong nhà, cũng là quân sư của ông ta.