Súng kíp vẫn luôn là vũ khí phòng thân của Kim Phi, dù y đã sử dụng nó trong rất nhiều tình huống nhưng trong lòng vẫn cầu mong rằng gã chạy vặt này không biết tới sự tồn tại của súng kíp.
Nhưng những gì gã chạy vặt vừa nói đã hoàn toàn phá vỡ tia hy vọng cuối cùng của Kim Phi.
Nhìn ánh mắt hả hê của đối phương, Kim Phi biết rằng đối phương làm vậy có lẽ là đang đả kích ý chí của y.
Dù đã biết mục đích của đối phương nhưng Kim Phi vẫn sinh ra một chút cảm giác tuyệt vọng.
Đối phương đã điều tra y rất rõ!
Kim Phi rất muốn lôi súng ra bắn chết gã chạy vặt này nhưng lúc này toàn thân y lại yếu ớt tới mức động đậy ngón tay cũng phải gắng gượng, đối phương hoàn toàn không cho y cơ hội đó.
Nghĩ vậy, Kim Phi không làm những việc vô ích nữa, tay phải tuột ra khỏi áo bào, buông thống xuống.
Gã chạy vặt đang chăm chú quan sát Kim Phi, dù ánh mắt tuyệt vọng của Kim Phi chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất, sau đó đã bị áp chế lại nhưng vẫn bị gã chạy vặt phát hiện ra.
Có lẽ vì nhận ra sức ảnh hưởng từ lời nói của mình nên gã chạy vặt liên tục đả kích: “Quốc sư đại nhân, ta khuyên ngài đừng có mà rượu mời không uống thích uống rượu phạt, nếu ngài quy thuận Tiết công tử, ta bảo đảm đời này ngài không cần lo chuyện cơm áo, nếu biểu hiện tốt, mỗi tháng ta có thể cho ngài gặp Đường phu nhân một lần.
Còn nếu đợi Tiết công tử tới thì e là ngài sẽ không còn đãi ngộ tốt như vậy nữa đâu.”
“Tướng công, chàng đừng nghe bọn họỊ”
Đường Tiểu Bắc cũng cắn chặt môi như Kim Phi: “Nếu chúng ta chết rồi, Hạ Nhi tỷ nhất định sẽ báo thù cho chúng ta!”
“Ha ha, quốc sư đại nhân cũng nghĩ như vậy sao?”
Gã chạy vặt cười lớn nhìn Kim Phi: “Có phải đại nhân cũng cảm thấy Kim Xuyên đã phát triển thành một cái thùng sắt không?”
“Toàn bộ Kim Xuyên thì không dám nói, nhưng làng Tây Hà tuyệt đối là một cái thùng sắt!”
Kim Phi lạnh lùng nói: “Thế nên dù người sau lưng ngươi là ai thì cũng nên chuẩn bị nhận sự trả thù của tiêu cục Trấn Viễn đi”
Không phải Kim Phi đang uy hiếp gã chạy vặt mà đây chính là sự tự tin vô cùng quật cường của y.
Quan Hạ Nhi không tính toán với ai nhưng Kim Phi tin rằng, nếu Quan Hạ Nhi biết y bị sát hại, bằng bất cứ giá nào cô cũng nhất định phải báo thù cho y.
Cửu công chúa khả năng cũng sẽ hỗ trợ.
Quan Hạ Nhi không biết chữ, cũng không có mưu lược gì, nhưng nếu không có Kim Phi, độ uy tín của cô ở làng Tây Hà là lớn nhất.
Tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn dưới quyền Kim Phi giờ đã lớn mạnh, đội Chung Minh cũng đang dần phát triển.
Với thủ đoạn của Cửu công chúa cộng thêm tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn do Quan Hạ Nhi thống lĩnh, thiên hạ không ai có thể coi thường.
“Quốc sư đại nhân, ngài thật sự quá ngây thơ, thiên hạ này làm gì có chỗ nào là thùng sắt chứ?”
Gã chạy vặt cười lạnh lùng: “Chỗ nào có người chỗ đó có sơ hở, nếu không thì làm sao ta có thể bỏ thuốc trong đồ ăn của đại nhân được chứ?”
Kim Phi lại chạnh lòng.
Kể từ khi xảy ra vụ hạ độc ở pháo đài cầu treo làng Tây Hà, Đại Lưu vẫn luôn đề phòng có người hạ độc với thức ăn của Kim Phi trước khi được đưa lên bàn, lần nào y cũng sắp xếp người tới kiểm tra, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới để Kim Phi ăn.
Nhưng những gì gã chạy vặt vừa nói đã hoàn toàn phá vỡ tia hy vọng cuối cùng của Kim Phi.
Nhìn ánh mắt hả hê của đối phương, Kim Phi biết rằng đối phương làm vậy có lẽ là đang đả kích ý chí của y.
Dù đã biết mục đích của đối phương nhưng Kim Phi vẫn sinh ra một chút cảm giác tuyệt vọng.
Đối phương đã điều tra y rất rõ!
Kim Phi rất muốn lôi súng ra bắn chết gã chạy vặt này nhưng lúc này toàn thân y lại yếu ớt tới mức động đậy ngón tay cũng phải gắng gượng, đối phương hoàn toàn không cho y cơ hội đó.
Nghĩ vậy, Kim Phi không làm những việc vô ích nữa, tay phải tuột ra khỏi áo bào, buông thống xuống.
Gã chạy vặt đang chăm chú quan sát Kim Phi, dù ánh mắt tuyệt vọng của Kim Phi chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất, sau đó đã bị áp chế lại nhưng vẫn bị gã chạy vặt phát hiện ra.
Có lẽ vì nhận ra sức ảnh hưởng từ lời nói của mình nên gã chạy vặt liên tục đả kích: “Quốc sư đại nhân, ta khuyên ngài đừng có mà rượu mời không uống thích uống rượu phạt, nếu ngài quy thuận Tiết công tử, ta bảo đảm đời này ngài không cần lo chuyện cơm áo, nếu biểu hiện tốt, mỗi tháng ta có thể cho ngài gặp Đường phu nhân một lần.
Còn nếu đợi Tiết công tử tới thì e là ngài sẽ không còn đãi ngộ tốt như vậy nữa đâu.”
“Tướng công, chàng đừng nghe bọn họỊ”
Đường Tiểu Bắc cũng cắn chặt môi như Kim Phi: “Nếu chúng ta chết rồi, Hạ Nhi tỷ nhất định sẽ báo thù cho chúng ta!”
“Ha ha, quốc sư đại nhân cũng nghĩ như vậy sao?”
Gã chạy vặt cười lớn nhìn Kim Phi: “Có phải đại nhân cũng cảm thấy Kim Xuyên đã phát triển thành một cái thùng sắt không?”
“Toàn bộ Kim Xuyên thì không dám nói, nhưng làng Tây Hà tuyệt đối là một cái thùng sắt!”
Kim Phi lạnh lùng nói: “Thế nên dù người sau lưng ngươi là ai thì cũng nên chuẩn bị nhận sự trả thù của tiêu cục Trấn Viễn đi”
Không phải Kim Phi đang uy hiếp gã chạy vặt mà đây chính là sự tự tin vô cùng quật cường của y.
Quan Hạ Nhi không tính toán với ai nhưng Kim Phi tin rằng, nếu Quan Hạ Nhi biết y bị sát hại, bằng bất cứ giá nào cô cũng nhất định phải báo thù cho y.
Cửu công chúa khả năng cũng sẽ hỗ trợ.
Quan Hạ Nhi không biết chữ, cũng không có mưu lược gì, nhưng nếu không có Kim Phi, độ uy tín của cô ở làng Tây Hà là lớn nhất.
Tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn dưới quyền Kim Phi giờ đã lớn mạnh, đội Chung Minh cũng đang dần phát triển.
Với thủ đoạn của Cửu công chúa cộng thêm tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn do Quan Hạ Nhi thống lĩnh, thiên hạ không ai có thể coi thường.
“Quốc sư đại nhân, ngài thật sự quá ngây thơ, thiên hạ này làm gì có chỗ nào là thùng sắt chứ?”
Gã chạy vặt cười lạnh lùng: “Chỗ nào có người chỗ đó có sơ hở, nếu không thì làm sao ta có thể bỏ thuốc trong đồ ăn của đại nhân được chứ?”
Kim Phi lại chạnh lòng.
Kể từ khi xảy ra vụ hạ độc ở pháo đài cầu treo làng Tây Hà, Đại Lưu vẫn luôn đề phòng có người hạ độc với thức ăn của Kim Phi trước khi được đưa lên bàn, lần nào y cũng sắp xếp người tới kiểm tra, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới để Kim Phi ăn.