Nỏ hạng nặng và xe bản đá là vũ khí thường được dùng nhất kể từ khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập, và là môn huấn luyện bắt buộc của tất cả nhân viên hộ tống.
Từ nhân viên tinh anh chiến đấu cho đến đội nấu ăn, đều hết sức quen thuộc.
Khi Đại Cẩu Tử và đội đánh hổ đến thì các nhân viên hộ tống đã phong tỏa đường núi.
Hàn... Hàn tiên sinh... Sao vậy...?" Đại Cẩu Tử ôm lấy thân cây, thở hổn hển hỏi.
Những thành viên khác của đội đánh hổ cũng thắc mắc. như anh ta.
Vừa rồi bọn họ đã ăn no quá lại chạy xa đến vậy, nên đã có người không nhịn được mà ói ra.
Đại Cẩu Tử vẫn có thể nói chuyện, là đã không tệ.
"Phía tây có một đám người mới đến, huynh đệ, ngươi tới đúng lúc lắm, giúp chúng ta nhìn xem có phải thổ phỉ sông Hắc Ngư tới không!" Hàn Phong nói.
“Thổ phỉ?”
Đại Cẩu tử giật mình, tay chân luống cuống mà trèo lên tảng đá, nheo mắt nhìn về phía tây.
“Dùng cái này nhìn rõ hơn!” Hàn Phong điều chỉnh tiêu cự của kính viễn vọng, đưa cho Đại Câu Tử.
Đại Cẩu Tử học theo Hàn Phong đưa kính viễn vọng vào. mắt trái.
"Trời ạ, đây là bảo vật gì vậy, sao có thể thấy rõ ràng như vậy?”
"Đây là kính viễn vọng do Quốc sư đại nhân làm ra, chúng †a còn gọi là kính viễn vọng." Hàn Phong giải thích một tiếng, sau đó hỏi: "Có phải phía tây có thổ phỉ không?"
"Ồ, ồ; Bây giờ Đại Cẩu Tử mới nhớ tới chuyện đang làm, ngắm kính viễn vọng vào đám đông.
“Sao lại có nhiều người như vậy?” Đại Cẩu Tử cũng giật mình, lát sau mới lắc đầu: “Ở xa quá, nhìn không ra bọn họ là ail"
Nói xong, anh ta cẩn thận trả lại kính viễn vọng cho Hàn Phong.
"Hàn tiên sinh, hay là chúng ta đợi họ đến gần thêm chút đi?" Trung đội trưởng kiến nghị nói.
“Không đợi nữa, ta với huynh đệ Cẩu Tử đi qua đó xem." Hàn Phong lắc đầu nói: "Cho phi thuyền hạ xuống chút đi."
Đội hộ tống đã triển khai phòng ngự xong, trên không còn có phi thuyền, dù bên kia có là ai thì Hàn Phong cũng không Sợ.
Đây chính là sự tự tin do tiêu cục Trấn Viễn tạo ra! Nhưng lần này nhân lực anh ta mang theo không đủ dùng, lại còn phải phong tỏa núi, Hàn Phong lo lằng là sự chú
ý sẽ bị bên này thu hút, khiến cho hung thủ ẩn nấp trong núi
nhân cơ hội trốn thoát.
Phi thuyền không ngừng lượn vòng, trung đội trưởng ra hiệu, phi công lập tức hạ thấp độ cao.
Hàn Phong dẫn Đại Cẩu Tử bước lên giỏ, phi thuyền chậm rãi cất cánh, bay về phía tây.
Đại Cẩu Tử tò mò đến mức dựa vào lan can nhìn xuống.
Phi thuyền di chuyển rất nhanh, càng ngày càng có thể nhìn rõ đám đông ở phía Tây.
"Ôi Hàn tiên sinh, bọn họ không phải thổ phỉ, là người của làng Ngõa Phòng."
Đại Cẩu Tử chỉ xuống dưới hét lớn: "Chắc là bọn họ nghe nói Hàn tiên sinh đang phát cháo trong trấn, nên muốn tới xin miếng ăn!"
Từ nhân viên tinh anh chiến đấu cho đến đội nấu ăn, đều hết sức quen thuộc.
Khi Đại Cẩu Tử và đội đánh hổ đến thì các nhân viên hộ tống đã phong tỏa đường núi.
Hàn... Hàn tiên sinh... Sao vậy...?" Đại Cẩu Tử ôm lấy thân cây, thở hổn hển hỏi.
Những thành viên khác của đội đánh hổ cũng thắc mắc. như anh ta.
Vừa rồi bọn họ đã ăn no quá lại chạy xa đến vậy, nên đã có người không nhịn được mà ói ra.
Đại Cẩu Tử vẫn có thể nói chuyện, là đã không tệ.
"Phía tây có một đám người mới đến, huynh đệ, ngươi tới đúng lúc lắm, giúp chúng ta nhìn xem có phải thổ phỉ sông Hắc Ngư tới không!" Hàn Phong nói.
“Thổ phỉ?”
Đại Cẩu tử giật mình, tay chân luống cuống mà trèo lên tảng đá, nheo mắt nhìn về phía tây.
“Dùng cái này nhìn rõ hơn!” Hàn Phong điều chỉnh tiêu cự của kính viễn vọng, đưa cho Đại Câu Tử.
Đại Cẩu Tử học theo Hàn Phong đưa kính viễn vọng vào. mắt trái.
"Trời ạ, đây là bảo vật gì vậy, sao có thể thấy rõ ràng như vậy?”
"Đây là kính viễn vọng do Quốc sư đại nhân làm ra, chúng †a còn gọi là kính viễn vọng." Hàn Phong giải thích một tiếng, sau đó hỏi: "Có phải phía tây có thổ phỉ không?"
"Ồ, ồ; Bây giờ Đại Cẩu Tử mới nhớ tới chuyện đang làm, ngắm kính viễn vọng vào đám đông.
“Sao lại có nhiều người như vậy?” Đại Cẩu Tử cũng giật mình, lát sau mới lắc đầu: “Ở xa quá, nhìn không ra bọn họ là ail"
Nói xong, anh ta cẩn thận trả lại kính viễn vọng cho Hàn Phong.
"Hàn tiên sinh, hay là chúng ta đợi họ đến gần thêm chút đi?" Trung đội trưởng kiến nghị nói.
“Không đợi nữa, ta với huynh đệ Cẩu Tử đi qua đó xem." Hàn Phong lắc đầu nói: "Cho phi thuyền hạ xuống chút đi."
Đội hộ tống đã triển khai phòng ngự xong, trên không còn có phi thuyền, dù bên kia có là ai thì Hàn Phong cũng không Sợ.
Đây chính là sự tự tin do tiêu cục Trấn Viễn tạo ra! Nhưng lần này nhân lực anh ta mang theo không đủ dùng, lại còn phải phong tỏa núi, Hàn Phong lo lằng là sự chú
ý sẽ bị bên này thu hút, khiến cho hung thủ ẩn nấp trong núi
nhân cơ hội trốn thoát.
Phi thuyền không ngừng lượn vòng, trung đội trưởng ra hiệu, phi công lập tức hạ thấp độ cao.
Hàn Phong dẫn Đại Cẩu Tử bước lên giỏ, phi thuyền chậm rãi cất cánh, bay về phía tây.
Đại Cẩu Tử tò mò đến mức dựa vào lan can nhìn xuống.
Phi thuyền di chuyển rất nhanh, càng ngày càng có thể nhìn rõ đám đông ở phía Tây.
"Ôi Hàn tiên sinh, bọn họ không phải thổ phỉ, là người của làng Ngõa Phòng."
Đại Cẩu Tử chỉ xuống dưới hét lớn: "Chắc là bọn họ nghe nói Hàn tiên sinh đang phát cháo trong trấn, nên muốn tới xin miếng ăn!"