*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên sân khấu, Lục Liễu xúc động đến nỗi suýt khóc.
Sau khi biểu diễn xong, cô nương có thể rời đi, sau khi Lục Liễu xuống sân khấu, quần áo cũng không thay mà lập tức ngồi thuyền lên bờ.
“Tiên sinh, Lục Liễu cô nương đến, muốn vào cảm tạ ngài”.
Thiết Chùy đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Có để cô ấy vào không?”
Kim Phi liếc nhìn Quan Hạ Nhi, bất lực nói: “Mời cô ấy vào đi”.
Người đến rồi, không gặp lại cảm thấy tội lỗi.
Một lúc sau, Lục Liễu cùng Thiết Chùy đi vào trong lều, mỉm cười hành lễ với Kim Phi và những người khác: “Tiểu nữ Lục Liễu tham kiến Kim tiên sinh, Kim phu nhân và các vị tiểu thư”.
Tư thái rất khiêm tốn, nhưng giọng điệu và hành động lại rất phóng khoáng.
“Nhìn gần Lục Liễu cô nương còn đẹp hơn cả trên sân khấu, không hổ danh là hoa khôi”.
Quan Hạ Nhi ngưỡng mộ nhìn quần áo và trang sức trên đầu Lục Liễu.
Thật ra Quan Hạ Nhi cũng xinh đẹp không kém gì Lục Liễu, chỉ là lớn lên trên núi, chưa bao giờ trang điểm, cũng không biết cách ăn mặc, cho nên đứng trước sự xinh đẹp của Lục Liễu, cô mới cảm thấy hơi tự ti.
“Lục Liễu cô nương quả nhiên xinh đẹp duyên dáng, nhưng Hạ Nhi nàng cũng xinh đẹp tự nhiên, không cần trang điểm, nếu trang điểm lên thì ta còn tâm trí đâu để làm việc nữa?”
Kim Phi biết Quan Hạ Nhi hơi tự ti nên nói đùa.
“Tướng công nói lung tung gì thế!”
Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức cổ đỏ ửng, tức giận nắm chặt tay đánh vào cánh tay Kim Phi vài cái.
“Tiên sinh nói rất đúng, nếu ta tẩy trang, thay quần áo khác thì còn không xách giày nổi cho phu nhân”.
Lục Liễu nhìn Quan Hạ Nhi với đôi mắt ngưỡng mộ.
Cô ta có thể nhìn ra được Kim Phi thật lòng quan tâm Quan Hạ Nhi.
Mong ước lớn nhất của cô ta cũng là tìm được tình yêu đích thực rồi cùng nhau già đi.
Nhưng cô ta biết, đời này của mình chắc không còn cơ hội như vậy nữa.
“Lục Liễu cô nương đừng chê cười ta!”
Quan Hạ Nhi lại trừng mắt nhìn Kim Phi, cười nói: “Thiết Chùy, mau lấy ghế cho Lục Liễu cô nương”.
“Hạ Nhi, Lục Liễu cô nương biểu diễn cả nửa ngày, chắc cũng mệt rồi, nàng để người ta về nghỉ ngơi đi”.
Kim Phi cười nói.
Bọn họ không phải thật sự đến để xem cuộc thi, Đường Tiểu Bắc chắc cũng sắp lên sân khấu rồi, giữ người ngoài ở lại trong lều cũng không tiện nói nhiều.
Thông qua những chuyện vừa rồi, Lục Liễu càng hiểu sâu hơn về sức ảnh hưởng của Kim Phi, vừa xuống sân khấu đã muốn đến chào hỏi làm quen với Kim Phi ngay, nhưng Kim Phi đã từ chối thì cô ta cũng không dám làm trái.
Trên sân khấu, Lục Liễu xúc động đến nỗi suýt khóc.
Sau khi biểu diễn xong, cô nương có thể rời đi, sau khi Lục Liễu xuống sân khấu, quần áo cũng không thay mà lập tức ngồi thuyền lên bờ.
“Tiên sinh, Lục Liễu cô nương đến, muốn vào cảm tạ ngài”.
Thiết Chùy đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Có để cô ấy vào không?”
Kim Phi liếc nhìn Quan Hạ Nhi, bất lực nói: “Mời cô ấy vào đi”.
Người đến rồi, không gặp lại cảm thấy tội lỗi.
Một lúc sau, Lục Liễu cùng Thiết Chùy đi vào trong lều, mỉm cười hành lễ với Kim Phi và những người khác: “Tiểu nữ Lục Liễu tham kiến Kim tiên sinh, Kim phu nhân và các vị tiểu thư”.
Tư thái rất khiêm tốn, nhưng giọng điệu và hành động lại rất phóng khoáng.
“Nhìn gần Lục Liễu cô nương còn đẹp hơn cả trên sân khấu, không hổ danh là hoa khôi”.
Quan Hạ Nhi ngưỡng mộ nhìn quần áo và trang sức trên đầu Lục Liễu.
Thật ra Quan Hạ Nhi cũng xinh đẹp không kém gì Lục Liễu, chỉ là lớn lên trên núi, chưa bao giờ trang điểm, cũng không biết cách ăn mặc, cho nên đứng trước sự xinh đẹp của Lục Liễu, cô mới cảm thấy hơi tự ti.
“Lục Liễu cô nương quả nhiên xinh đẹp duyên dáng, nhưng Hạ Nhi nàng cũng xinh đẹp tự nhiên, không cần trang điểm, nếu trang điểm lên thì ta còn tâm trí đâu để làm việc nữa?”
Kim Phi biết Quan Hạ Nhi hơi tự ti nên nói đùa.
“Tướng công nói lung tung gì thế!”
Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức cổ đỏ ửng, tức giận nắm chặt tay đánh vào cánh tay Kim Phi vài cái.
“Tiên sinh nói rất đúng, nếu ta tẩy trang, thay quần áo khác thì còn không xách giày nổi cho phu nhân”.
Lục Liễu nhìn Quan Hạ Nhi với đôi mắt ngưỡng mộ.
Cô ta có thể nhìn ra được Kim Phi thật lòng quan tâm Quan Hạ Nhi.
Mong ước lớn nhất của cô ta cũng là tìm được tình yêu đích thực rồi cùng nhau già đi.
Nhưng cô ta biết, đời này của mình chắc không còn cơ hội như vậy nữa.
“Lục Liễu cô nương đừng chê cười ta!”
Quan Hạ Nhi lại trừng mắt nhìn Kim Phi, cười nói: “Thiết Chùy, mau lấy ghế cho Lục Liễu cô nương”.
“Hạ Nhi, Lục Liễu cô nương biểu diễn cả nửa ngày, chắc cũng mệt rồi, nàng để người ta về nghỉ ngơi đi”.
Kim Phi cười nói.
Bọn họ không phải thật sự đến để xem cuộc thi, Đường Tiểu Bắc chắc cũng sắp lên sân khấu rồi, giữ người ngoài ở lại trong lều cũng không tiện nói nhiều.
Thông qua những chuyện vừa rồi, Lục Liễu càng hiểu sâu hơn về sức ảnh hưởng của Kim Phi, vừa xuống sân khấu đã muốn đến chào hỏi làm quen với Kim Phi ngay, nhưng Kim Phi đã từ chối thì cô ta cũng không dám làm trái.