Mắt Khánh Mộ Lam lóe sáng: “Đa số các tân binh đều vì tiền mới tham gia vào đội nữ binh, ta khen thưởng cho mấy người A Mai, mọi người sẽ biết biểu hiện tốt thì sẽ có lợi, lần sau nếu có chiến đấu tiếp thì dù là vì khen thưởng, mọi người cũng sẽ cố gắng hơn”.
“Trẻ nhỏ dễ dạy bảo”.
Kim Phi khẽ cười nói: “Thật ra lợi ích mới là cách tốt nhất để duy trì quan hệ, muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn no trước”.
“Ta hiểu rồi, bây giờ ta sẽ đi làm việc này”.
Khánh Mộ Lam phấn khích đứng lên.
“Đừng vội đi, ta còn chưa nói xong”.
Kim Phi gõ lên bàn: “Cái tính nóng vội này của cô bao giờ mới có thể sửa được đây?”
“Tiên sinh, ngài nói còn việc gì sao?”
Khánh Mộ Lam ngượng ngùng gãi đầu.
“Ta nghĩ chắc cô đã nhận ra, thật ra có vài nữ binh không thích hợp chiến đấu nên ta muốn rút một vài người từ trong đội nữ binh của cô ra, rồi lập một tiểu đội quân y”.
“Các cô ấy không biết chữa bệnh, sao có thể làm quân y được?’, Khánh Mộ Lam hỏi.
“Ta sẽ dạy cho họ”, Kim Phi nói.
“Tiên sinh còn biết y thuật à?”, Khánh Mộ Lam ngạc nhiên hỏi.
“Biết một chút thôi, nhưng càng thích hợp với chiến trường hơn y thuật của mấy thầy lang”, Kim Phi nói.
Khánh Mộ Lam nhìn chằm chằm Kim Phi, cúi đầu hỏi: “Tiên sinh, ngài biết hết rồi ư?”
“Biết gì cơ?”, Kim Phi buồn bực hỏi.
“Trước khi đến A Mai có tìm đến ta nói, có vài nữ binh đến giờ vẫn còn run rẩy sợ hãi, rõ là tối hôm qua bị dọa sợ, bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại”.
Khánh Mộ Lam nói: “Dù ta có miễn cưỡng giữ lại người như thế, sau này cũng sẽ là phiền toái, ta đang sầu không biết nên sắp xếp họ thế nào.
Có phải tiên sinh đã biết chuyện này nên mới lập ra tiểu đổi quân y không?’
“Không phải, cô nghĩ nhiều rồi”.
Kim Phi cười nói: “Ban đầu ta đã có dự định này rồi, cô không đến tìm ta, ngày mai ta cũng sẽ tìm cô nói chuyện này”.
Kim Phi tin chuyện chuyên môn cứ giao cho người có chuyên môn làm, y không biết y thuật nên lúc đầu tác chiến với người Đảng Hạng ở biên cương, y chưa từng đến lều của thương binh.
Hôm nay đoán được có thể sẽ có thương binh, cũng bảo Trương Lương đi mời thầy lang đến trước.
Nhưng tối nay nhìn thấy mấy thầy lang chữa trị cho thương binh, Kim Phi mới biết trình độ y thuật của Đại Khang quả thật còn lạc hậu hơn cả việc luyện chế.
Bác sĩ đi theo quân đội của Đại Khang cơ bản cũng đều là thầy lang, biết tứ chẩn nhưng không biết khâu vết thương và khử trùng.
Dù vết thương thế nào cũng đều bôi ít thuốc vàng lên, sau đó tìm một miếng vải đắp lên là xong.
Tiếp theo theo dõi tình trạng.
“Trẻ nhỏ dễ dạy bảo”.
Kim Phi khẽ cười nói: “Thật ra lợi ích mới là cách tốt nhất để duy trì quan hệ, muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn no trước”.
“Ta hiểu rồi, bây giờ ta sẽ đi làm việc này”.
Khánh Mộ Lam phấn khích đứng lên.
“Đừng vội đi, ta còn chưa nói xong”.
Kim Phi gõ lên bàn: “Cái tính nóng vội này của cô bao giờ mới có thể sửa được đây?”
“Tiên sinh, ngài nói còn việc gì sao?”
Khánh Mộ Lam ngượng ngùng gãi đầu.
“Ta nghĩ chắc cô đã nhận ra, thật ra có vài nữ binh không thích hợp chiến đấu nên ta muốn rút một vài người từ trong đội nữ binh của cô ra, rồi lập một tiểu đội quân y”.
“Các cô ấy không biết chữa bệnh, sao có thể làm quân y được?’, Khánh Mộ Lam hỏi.
“Ta sẽ dạy cho họ”, Kim Phi nói.
“Tiên sinh còn biết y thuật à?”, Khánh Mộ Lam ngạc nhiên hỏi.
“Biết một chút thôi, nhưng càng thích hợp với chiến trường hơn y thuật của mấy thầy lang”, Kim Phi nói.
Khánh Mộ Lam nhìn chằm chằm Kim Phi, cúi đầu hỏi: “Tiên sinh, ngài biết hết rồi ư?”
“Biết gì cơ?”, Kim Phi buồn bực hỏi.
“Trước khi đến A Mai có tìm đến ta nói, có vài nữ binh đến giờ vẫn còn run rẩy sợ hãi, rõ là tối hôm qua bị dọa sợ, bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại”.
Khánh Mộ Lam nói: “Dù ta có miễn cưỡng giữ lại người như thế, sau này cũng sẽ là phiền toái, ta đang sầu không biết nên sắp xếp họ thế nào.
Có phải tiên sinh đã biết chuyện này nên mới lập ra tiểu đổi quân y không?’
“Không phải, cô nghĩ nhiều rồi”.
Kim Phi cười nói: “Ban đầu ta đã có dự định này rồi, cô không đến tìm ta, ngày mai ta cũng sẽ tìm cô nói chuyện này”.
Kim Phi tin chuyện chuyên môn cứ giao cho người có chuyên môn làm, y không biết y thuật nên lúc đầu tác chiến với người Đảng Hạng ở biên cương, y chưa từng đến lều của thương binh.
Hôm nay đoán được có thể sẽ có thương binh, cũng bảo Trương Lương đi mời thầy lang đến trước.
Nhưng tối nay nhìn thấy mấy thầy lang chữa trị cho thương binh, Kim Phi mới biết trình độ y thuật của Đại Khang quả thật còn lạc hậu hơn cả việc luyện chế.
Bác sĩ đi theo quân đội của Đại Khang cơ bản cũng đều là thầy lang, biết tứ chẩn nhưng không biết khâu vết thương và khử trùng.
Dù vết thương thế nào cũng đều bôi ít thuốc vàng lên, sau đó tìm một miếng vải đắp lên là xong.
Tiếp theo theo dõi tình trạng.