Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy sắc mặt của sư gia vẫn hơi không vui, huyện lệnh bèn an ủi: "Lão Lưu à, ngươi đổi góc độ khác mà suy nghĩ thử xem, cứu trợ thiên tai là công đức lớn cứu sống vô số người, hơn nữa còn không cần chúng ta bỏ lương thực ra, chuyện tốt kiểu này ngày thường biết tìm đâu ra?"

"Đội cứu trợ thiên tai treo cờ hiệu của tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi, người dân chỉ biết cảm kích bọn họ!" Sư gia lẩm bẩm.

"Ai nói thế, gần đây ngươi đi trên đường, chẳng lẽ không có người dân nào dập đầu lạy tạ ngươi sao?" Huyện lệnh hỏi.

Mặc dù lúc phát cháo treo cờ hiệu của tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi, nhưng việc thực hiện cụ thể là do sư gia và huyện úy mới tổ chức, thế nên nhiều năm liền người dân ai cũng biết bọn họ.

Thời gian gần đây, lúc sư gia và huyện úy ra khỏi cửa, thường xuyên có người dân dập đầu lạy tạ bọn họ, còn luôn miệng hô "Thanh thiên đại lão gia”.

Ngay cả những binh phủ trước kia khiến người khác ghét bỏ cũng dần dần được người dân tôn trọng.

Nghĩ tới những chuyện này, khóe miệng của sư gia không kiềm được mà cong lên.

Nếu như có thể, ai lại không muốn được người khác tôn trọng chứ? Ai lại bằng lòng chịu đựng việc ngày nào cũng bị người ta mắng là quan tham chứ?

Thời gian gần đây, mặc dù ngày nào sư gia cũng bận bịu muốn chết, nhưng sắc mặt mỗi ngày đều hồng hào, trạng thái tinh thần cũng đã khá hơn nhiều so với trước kia.

"Lão Lưu, đồng ý một lần đi, ta sẽ không hại ngươi, việc trông cậy vào tiêu cục Trấn Viễn chắc chắn sẽ là quyết định chính xác nhất đời này của ngươi và ta!"

Huyện lệnh vỗ vai sư gia: "Cuối cùng phe bình định thiên hạ nhất định sẽ là Xuyên Thục, bây giờ chính là lúc bọn họ đang thiếu người, cũng là thời cơ tốt để chúng ta tạo dựng sự nghiệp, hãy làm cho thật tốt đi, nói không chừng sau này chúng ta còn có thể lưu lại tên của mình trên sử sách!"

Lưu danh sử sách là mơ ước của tất cả người có học ở thời đại phong kiến, sư gia vừa nghe thấy, ánh mắt bỗng sáng bừng lên: "Có... Có thật không?"

"Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không giấu ngươi nữa, thật ra thì ta đã bí mật chú ý tới Xuyên Thục và Kim Phi trong một khoảng thời gian rất lâu rồi, cho dù là lòng dân ý dân hay là thực lực tổng hợp, toàn bộ thiên hạ cũng không ai có thể làm đối thủ của Xuyên Thục!"

Huyện lệnh nói: "Sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, bọn họ chỉ có ba mươi người, Hồ Uy và Miêu Đông dẫn theo nhiều người như vậy, kết quả là không trụ nổi một nén hương đã bị giết đến mức phải vứt bỏ vũ khí áo giáp mà bỏ chạy, ngươi nói xem những gia tộc ở Trung Nguyên này, ai có thể là đối thủ của bọn họ?

Nhắc tới cũng phải cảm ơn Giang trung đội trưởng, nếu không nhờ bọn họ tiêu diệt Hồ Uy và Miêu Đông, chúng ta muốn cứu trợ thiên tai cũng khá khó khăn."

Một nha môn thường được phân thành mấy phe phái khác nhau, những binh phủ và nha dịch trước kia bị tiêu cục Trấn Viễn giết chết đều do nhà họ Giang và những quyền quý khác sắp xếp ở huyện nha để chống lại huyện lệnh, thế nên khi phát hiện kho lương thực nhà họ Giang bị bao vây, bọn họ mới có thể xông tới nhanh như vậy.

Những người bị đuổi tới trên tường thành để canh giữ cửa thành đều là một số binh phủ do huyện lệnh đào tạo, chuẩn bị dần dần đoạt quyền nhà họ Giang, bây giờ binh phủ và nha dịch do Nhà họ Giang đào tạo không biết thủ đoạn của tiêu cục Trấn Viễn nên bị diệt sạch hết một lượt rồi, huyện lệnh lúc này mới có thể thuận lợi nắm giữ huyện thành trong tay.

“Lão gia, ngài cứ tin tưởng Kim Phi như thế sao?” Sư gia hỏi.

“Đúng vậy.” Huyện lệnh gật đầu không chút do dự, sau đó lại nói thêm: “Đương nhiên, , những gì ta vừa nói chỉ là phán đoán của bản thân ta, nếu ngươi không muốn tin thì ta cũng không ép buộc, ngày mai khi cổng thành mở ra, ngươi cứ việc dẫn người nhà rời đi, trở về nếu có người hỏi, hết thảy đều đổ lên người ta là được!"

Sư gia nghe xong thì lộ ra vẻ mặt trầm tư.

Ông ta cũng không phải người cô độc nhưng gia tộc phía sau ông ta không lớn bằng gia tộc của huyện lệnh, khả năng chống chọi với nguy hiểm của ông ta cũng yếu hơn rất nhiều.

Một khi ông ta gia nhập tiêu cục Trấn Viễn thì ta tộc của ông ta chưa chắc có thể chịu được sự chỉ trích của những quyền quý khác.

“Ngươi suy nghĩ kĩ đi, nghĩ xong thì ngày mai cho ta câu trả lời là được.”

Huyện lệnh lại vỗ bả vai sư gia rồi chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa đi được hai bước thì chợt nghe thấy sư gia đuổi theo: "Lão gia, ta nghĩ xong rồi, ta tin tưởng phán đoán của ngài!”

Huyện lệnh mỉm cười: “Vậy thì đi chuẩn bị cho buổi cứu trợ thiên tai ngày mai đi!”

"Vâng!" Sư gia gật đầu rồi đi về hướng khác.

Huyện lệnh và sư gia đều cho rằng Giang trung đội trưởng sẽ dùng chim bồ câu để đưa tin, kết quả sáng sớm ngày hôm sau, binh phủ đã báo cáo với họ rằng có một nhân viên hộ tống đã đi đến tường thành và thả một cái mũi tên lệnh, và sau đó con quái vật biết bay mà họ thấy trước đó lại xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK