Ngay lúc y rời mắt khỏi bản đồ, ánh mắt Kim Phi đột nhiên xoáy vào một nơi khiến y không nhịn được mà võ đùi một cái.
“Phu Quân, chàng nghĩ ra cách rồi sao?" Đôi mắt Cửu công chúa sáng lên.
"Sao chúng ta lại quên mất Trịnh Trì Viễn?"
Kim Phi đưa tay gõ nhẹ vào cửa sông Trường Giang: "Dưới trướng Trịnh Trì Viễn có mấy trăm con thuyền lớn nhỏ, binh lính thủy quân cũng có gần chục ngàn người. Họ còn đang ở Đông Hải, chắc chắn họ có thể đến tiếp viện cho thành Du Quan!"
"Trịnh Trì Viễn?" Cửu công chúa do dự: "Liệu anh ta có nghe theo lệnh của mình không?"
"Chắc là có,' Kim Phi nói: "Lúc trước ta ở Đông Hải về, Trình Trì Viễn còn nhiệt tình nói không thừa nhận kẻ giết cha hành thích vua Trần Chinh, chỉ thừa nhận Nhất Tự Tịnh Kiên Vương ta thôi.”
"Phu Quân, chàng nghĩ đơn giản rồi, mấy lời nói đó của đại thân không thể tin hết được." Cửu công chúa cười khẩy nói: "Khi không có chuyện gì, người này còn có thể nói hay hơn người nọ, nhưng có chuyện xảy ra rồi thì ai nấy cũng sẽ trốn tránh trách nhiệm."
Cửu công chúa lên tiếng, cũng không hề kiêng dè những người khác trong thư phòng.
Trương Lương và Tiểu Ngọc thì tốt hơn, bởi họ chưa từng làm quan trong triều. Sau khi đi theo Kim Phi họ cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với y, cũng xứng là quang minh lỗi lạc nên họ không cảm giác được gì.
Nhưng Thiết Thế Hâm thì khác.
Khi Trần Cát nắm quyền, ông ta đã từng làm quan trong triều nên cũng có giở trò với Kim Phi. Bây giờ nghe thấy Cửu công chúa nói vậy, lại có cảm giác như Cửu công chúa đang ám chỉ mình, trong lòng không nhịn được bèn nói thầm.
Cũng may Kim Phi không có suy nghĩ nhiều, nghiêm túc nói: “Hẳn là Trịnh Trì Viễn sẽ không đến mức này đâu?”
Thực ra, lần đầu tiên Kim Phi thấy Trì Trì Viễn, y cũng đã dè chừng anh ta.
Tuy nhiên, sau vài lần tiếp xúc qua, Kim Phi cảm thấy con người Trịnh Trì Viễn này cũng không tệ lắm, vẫn luôn làm tốt phận sự của mình, dẫn dắt thủy quân bảo vệ Đông Hải.
So với những vị cựu binh ăn chơi trác táng kia, Trịnh Trì Viễn cũng có thể gọi là một vị tướng quân thực sự.
“Phu quân, chàng đừng thấy bề ngoài mà tin như vậy.” Cửu công chúa nói: “Khi thủy quân mới thành lập, không biết có bao nhiêu người trong triều đã giành cái chức vị tướng quân này, mà cuối cùng Trịnh Trì Viễn có thể thắng lợi thì chàng thấy anh ta có đơn giản không?
Huống chỉ trãm đã đăng cơ lâu như vậy. Nếu Trịnh Trì Viễn thật sự quy phục, thế sao lại từng tới bái kiến trãm? Thậm chí †ấu chương cũng chưa viết một cái?"
Kim Phi nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Khi ở Đông Hải về, Trịnh Trì Viễn ở trên thuyền hơi nước nhìn thấy Kim Phi thái độ cũng rất chân thành, khiến Kim Phi vô thức cho rằng Trịnh Trì Viễn đang đứng về phía mình.
Bây giờ bị Cửu công chúa nói như vậy, Kim Phi mới tỉnh thần lại.
Đúng vậy, Cửu công chúa đã đăng cơ lâu như vậy, Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài đều đích thân đến tuyên bố trung thành, nhưng Trịnh Trì Viễn lại chưa một lần nào đề cập đến sự trung thành của mình.
Kim Phi hiểu là thủy quân có nhiều việc phải làm, nên anh ta không thể tới được. Tuy nhiên, Trấn Viễn số 1 đã nhiều lần đi qua doanh trại thủy quân ở Đông Hải, nhưng anh ta cũng không có đưa ra bất cứ lời nói hay tấu chương trung thành nào tới đây.
Cho dù thủy quân có bận rộn đến đâu thì cũng có thời gian để viết cái công văn tấu chương chứ?
Chẳng lẽ ta nhìn lâm người sao?
Kim Phi vốn là người tràn đầy tự tin, cũng không khỏi nổi lên chút hoài nghi.
"Hay là, để ta viết một lá thư gửi cho Trịnh Trì Viễn, yêu cầu anh ta tuyên bố trung thành với nàng, hơn nữa phải nhanh chóng tiếp viện thành Du Quan."
Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như Trịnh Trì Viễn làm theo thì mọi người đều vui vẻ, nếu anh ta từ chối hoặc trả lời qua loa có lệ thì cũng thể biết được thái độ của anh ta, nàng thấy thế nào?"
Cửu Công chúa suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu: "Vậy cũng được, nhưng chúng ta cũng không thể chỉ trông cậy vào Trịnh Trì Viễn và thủy quân, nên chuẩn bị thì cứ phải chuẩn bị."
"Ta hiểu." Kim Phi gật đầu, đi đến bàn làm việc.
Nhặt cây bút lông ngỗng, nhanh chóng viết cho Trịnh Trì Viễn một lá thư.
Sau khi mực khô, Kim Phi cầm đại ấn của mình và ấn lên chỗ chữ ký.
Y tự mình bỏ lá thư vào phong bì, sau đó gọi điện cho Thiết Chùy: “Lập tức cho người đến bến tàu, dùng ca nô cao tốc đưa lá thư này đến doanh trại thủy quân Đông Hải càng nhanh càng tốt, giao tận tay Trịnh Trì Viễn!
“Dạ!"
Thiết Chùy cầm lấy thư chuẩn bị đưa đi, lại bị công chúa gọi lại.
“Bệ hạ, ngài còn có mệnh lệnh nào khác sao?” Thiết Chùy hoài nghi nhìn Cửu công chúa.
Cửu công chúa vô cùng tôn trọng quyết định của Kim Phi, với những việc như Kim Phi vừa dặn dò Thiết Chùy, mà cô ấy vẫn gọi người lại thì đây là lần đầu tiên.
“Phu Quân, chàng nghĩ ra cách rồi sao?" Đôi mắt Cửu công chúa sáng lên.
"Sao chúng ta lại quên mất Trịnh Trì Viễn?"
Kim Phi đưa tay gõ nhẹ vào cửa sông Trường Giang: "Dưới trướng Trịnh Trì Viễn có mấy trăm con thuyền lớn nhỏ, binh lính thủy quân cũng có gần chục ngàn người. Họ còn đang ở Đông Hải, chắc chắn họ có thể đến tiếp viện cho thành Du Quan!"
"Trịnh Trì Viễn?" Cửu công chúa do dự: "Liệu anh ta có nghe theo lệnh của mình không?"
"Chắc là có,' Kim Phi nói: "Lúc trước ta ở Đông Hải về, Trình Trì Viễn còn nhiệt tình nói không thừa nhận kẻ giết cha hành thích vua Trần Chinh, chỉ thừa nhận Nhất Tự Tịnh Kiên Vương ta thôi.”
"Phu Quân, chàng nghĩ đơn giản rồi, mấy lời nói đó của đại thân không thể tin hết được." Cửu công chúa cười khẩy nói: "Khi không có chuyện gì, người này còn có thể nói hay hơn người nọ, nhưng có chuyện xảy ra rồi thì ai nấy cũng sẽ trốn tránh trách nhiệm."
Cửu công chúa lên tiếng, cũng không hề kiêng dè những người khác trong thư phòng.
Trương Lương và Tiểu Ngọc thì tốt hơn, bởi họ chưa từng làm quan trong triều. Sau khi đi theo Kim Phi họ cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với y, cũng xứng là quang minh lỗi lạc nên họ không cảm giác được gì.
Nhưng Thiết Thế Hâm thì khác.
Khi Trần Cát nắm quyền, ông ta đã từng làm quan trong triều nên cũng có giở trò với Kim Phi. Bây giờ nghe thấy Cửu công chúa nói vậy, lại có cảm giác như Cửu công chúa đang ám chỉ mình, trong lòng không nhịn được bèn nói thầm.
Cũng may Kim Phi không có suy nghĩ nhiều, nghiêm túc nói: “Hẳn là Trịnh Trì Viễn sẽ không đến mức này đâu?”
Thực ra, lần đầu tiên Kim Phi thấy Trì Trì Viễn, y cũng đã dè chừng anh ta.
Tuy nhiên, sau vài lần tiếp xúc qua, Kim Phi cảm thấy con người Trịnh Trì Viễn này cũng không tệ lắm, vẫn luôn làm tốt phận sự của mình, dẫn dắt thủy quân bảo vệ Đông Hải.
So với những vị cựu binh ăn chơi trác táng kia, Trịnh Trì Viễn cũng có thể gọi là một vị tướng quân thực sự.
“Phu quân, chàng đừng thấy bề ngoài mà tin như vậy.” Cửu công chúa nói: “Khi thủy quân mới thành lập, không biết có bao nhiêu người trong triều đã giành cái chức vị tướng quân này, mà cuối cùng Trịnh Trì Viễn có thể thắng lợi thì chàng thấy anh ta có đơn giản không?
Huống chỉ trãm đã đăng cơ lâu như vậy. Nếu Trịnh Trì Viễn thật sự quy phục, thế sao lại từng tới bái kiến trãm? Thậm chí †ấu chương cũng chưa viết một cái?"
Kim Phi nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Khi ở Đông Hải về, Trịnh Trì Viễn ở trên thuyền hơi nước nhìn thấy Kim Phi thái độ cũng rất chân thành, khiến Kim Phi vô thức cho rằng Trịnh Trì Viễn đang đứng về phía mình.
Bây giờ bị Cửu công chúa nói như vậy, Kim Phi mới tỉnh thần lại.
Đúng vậy, Cửu công chúa đã đăng cơ lâu như vậy, Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài đều đích thân đến tuyên bố trung thành, nhưng Trịnh Trì Viễn lại chưa một lần nào đề cập đến sự trung thành của mình.
Kim Phi hiểu là thủy quân có nhiều việc phải làm, nên anh ta không thể tới được. Tuy nhiên, Trấn Viễn số 1 đã nhiều lần đi qua doanh trại thủy quân ở Đông Hải, nhưng anh ta cũng không có đưa ra bất cứ lời nói hay tấu chương trung thành nào tới đây.
Cho dù thủy quân có bận rộn đến đâu thì cũng có thời gian để viết cái công văn tấu chương chứ?
Chẳng lẽ ta nhìn lâm người sao?
Kim Phi vốn là người tràn đầy tự tin, cũng không khỏi nổi lên chút hoài nghi.
"Hay là, để ta viết một lá thư gửi cho Trịnh Trì Viễn, yêu cầu anh ta tuyên bố trung thành với nàng, hơn nữa phải nhanh chóng tiếp viện thành Du Quan."
Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như Trịnh Trì Viễn làm theo thì mọi người đều vui vẻ, nếu anh ta từ chối hoặc trả lời qua loa có lệ thì cũng thể biết được thái độ của anh ta, nàng thấy thế nào?"
Cửu Công chúa suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu: "Vậy cũng được, nhưng chúng ta cũng không thể chỉ trông cậy vào Trịnh Trì Viễn và thủy quân, nên chuẩn bị thì cứ phải chuẩn bị."
"Ta hiểu." Kim Phi gật đầu, đi đến bàn làm việc.
Nhặt cây bút lông ngỗng, nhanh chóng viết cho Trịnh Trì Viễn một lá thư.
Sau khi mực khô, Kim Phi cầm đại ấn của mình và ấn lên chỗ chữ ký.
Y tự mình bỏ lá thư vào phong bì, sau đó gọi điện cho Thiết Chùy: “Lập tức cho người đến bến tàu, dùng ca nô cao tốc đưa lá thư này đến doanh trại thủy quân Đông Hải càng nhanh càng tốt, giao tận tay Trịnh Trì Viễn!
“Dạ!"
Thiết Chùy cầm lấy thư chuẩn bị đưa đi, lại bị công chúa gọi lại.
“Bệ hạ, ngài còn có mệnh lệnh nào khác sao?” Thiết Chùy hoài nghi nhìn Cửu công chúa.
Cửu công chúa vô cùng tôn trọng quyết định của Kim Phi, với những việc như Kim Phi vừa dặn dò Thiết Chùy, mà cô ấy vẫn gọi người lại thì đây là lần đầu tiên.