"Thiết Chùy, ngươi còn đứng ngây ngốc đó làm gì, không thấy ta bị ức hiếp sao?"
Khi đi ngang qua cửa xưởng, Kim Phi thấy Thiết Chùy và cận vệ đứng ở cửa, vội vàng kêu cứu.
Bắc Thiên Tâm vác Kim Phi đứng yên, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn đám người Thiết Chùy.
Quan Hạ Nhi cũng đứng ở bên cạnh Bắc Thiên Tâm để giúp đỡ cô ấy.
Nếu là kẻ địch, đám người Thiết Chùy chắc chắn đã xông tới từ lâu, nhưng đây rõ ràng là chuyện đùa giỡn giữa vợ chồng nhà người ta, đầu của Thiết Chùy thực sự cứng, cũng sẽ không chạy đến tham gia.
Kim Phi không gọi còn tốt, nghe thấy Kim Phi gọi, đám người Thiết Chùy quay người đi, cùng nhau ngồi xổm trên mặt đất nhìn đàn kiến dọn nhà.
"Một đám không có nghĩa khí, tiền thưởng tháng này của các ngươi không còn nữa đâu!"
Kim Phi tức giận đến mức mắng to.
"Không sao, ta bảo Tiểu Bắc phát gấp đôi cho các ngươi!"
Quan Hạ Nhi hào phóng nói.
"Cám ơn phu nhân! Chúc phu nhân sớm sinh quý tử!"
Thiết Chùy cũng không xem đàn kiến chuyển nhà nữa, quay người lại, gật đầu cúi chào nói: "Tiên sinh, cố gắng lên, các huynh đệ đều đang chờ nhận tiền thưởng đó!"
Dù sao Quan Hạ Nhi cũng là nữ nhân, dưới sự hun đúc của đám người thím Ba, cô đã không còn xấu hổ như trước nữa.
Cộng thêm lời nói của Thiết Chùy đã chạm vào trái tim cô, Quan Hạ Nhi xua tay nói: "Nếu như năm nay ta mang thai, tiền thưởng cuối năm của các ngươi đều tăng gấp đôi! Đám người Tiểu Bắc, Vũ Dương mang thai cũng như vậy!"
"Tiên sinh, cố gắng lên, tiền thưởng của các huynh đệ đều dựa vào ngài!"
Thiết Chùy nghe vậy, miệng cười đến mức sắp chạm đến mang tai.
Ánh mắt của những nhân viên hộ tống khác cũng sáng lên.
Tiền thưởng cuối năm cũng không ít đâu.
"Phu nhân, khi ta ở kinh thành, đại phu đã kê cho ta một đơn thuốc, đàn ông uống thì đàn bà không chịu được, đàn bà uống thì đàn ông không chịu được, đàn ông đàn bà cũng uống
thì cái giường không chịu được!"
Thiết Chùy nháy mắt hỏi: "Lúc đó ta đã ghi nhớ toa thuốc rồi, phu nhân có cần không?"
"Phỉ, miệng chó thì không thể mọc được ngà voil"
Quan Hạ Nhi liếc nhìn Thiết Chùy, tức giận nói: "Quay về bảo Vũ Hồng mang toa thuốc đến cho ta! Ngày mai ngươi đến tìm Tiểu Bắc nhận thưởng!"
"Được ạ!"
Thiết Chùy kích động liên tục gật đầu.
"Thiết Chùy, ngươi chết chắc rồi!" Kim Phi miệng hùm gan sứa uy hiếp.
Nhưng Thiết Chùy căn bản không nghe lời y, hoàn toàn giống như vẻ mặt của mấy tên chó tay sai: "Chúc tiên sinh sức khỏe an khang, con cháu đầy đàn!"
"Chúc tiên sinh sức khỏe an khang, con cháu đầy đàn!"
Những cận vệ khác cũng ồn ào hô theo.
"Các ngươi cứ chờ chết đi!"
Kim Phi hung hăng chỉ vào đám cận vệ!
"Đi"
Quan Hạ Nhi dẫn theo Bắc Thiên Tâm, vác Kim Phi vào trong sân của nhà mình.
Giữa tứ hợp viện và xưởng luyện gang là một bức tường ngăn, bình thường người ngoài rất ít khi vào cái sân này, nhưng khi Bắc Thiên Tâm vác Kim Phi trở về, đúng lúc gặp phải thím Ba tìm Đường Đông Đông để bàn bạc về chuyện xưởng dệt.
"A, vẫn là người trẻ các cháu nhiều thủ đoạn!"
Đôi mắt thím Ba sáng lên, trong miệng phát ra âm thanh chậc chậc.
"Một đời thanh danh của ta, xong rồi!"
Khi đi ngang qua cửa xưởng, Kim Phi thấy Thiết Chùy và cận vệ đứng ở cửa, vội vàng kêu cứu.
Bắc Thiên Tâm vác Kim Phi đứng yên, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn đám người Thiết Chùy.
Quan Hạ Nhi cũng đứng ở bên cạnh Bắc Thiên Tâm để giúp đỡ cô ấy.
Nếu là kẻ địch, đám người Thiết Chùy chắc chắn đã xông tới từ lâu, nhưng đây rõ ràng là chuyện đùa giỡn giữa vợ chồng nhà người ta, đầu của Thiết Chùy thực sự cứng, cũng sẽ không chạy đến tham gia.
Kim Phi không gọi còn tốt, nghe thấy Kim Phi gọi, đám người Thiết Chùy quay người đi, cùng nhau ngồi xổm trên mặt đất nhìn đàn kiến dọn nhà.
"Một đám không có nghĩa khí, tiền thưởng tháng này của các ngươi không còn nữa đâu!"
Kim Phi tức giận đến mức mắng to.
"Không sao, ta bảo Tiểu Bắc phát gấp đôi cho các ngươi!"
Quan Hạ Nhi hào phóng nói.
"Cám ơn phu nhân! Chúc phu nhân sớm sinh quý tử!"
Thiết Chùy cũng không xem đàn kiến chuyển nhà nữa, quay người lại, gật đầu cúi chào nói: "Tiên sinh, cố gắng lên, các huynh đệ đều đang chờ nhận tiền thưởng đó!"
Dù sao Quan Hạ Nhi cũng là nữ nhân, dưới sự hun đúc của đám người thím Ba, cô đã không còn xấu hổ như trước nữa.
Cộng thêm lời nói của Thiết Chùy đã chạm vào trái tim cô, Quan Hạ Nhi xua tay nói: "Nếu như năm nay ta mang thai, tiền thưởng cuối năm của các ngươi đều tăng gấp đôi! Đám người Tiểu Bắc, Vũ Dương mang thai cũng như vậy!"
"Tiên sinh, cố gắng lên, tiền thưởng của các huynh đệ đều dựa vào ngài!"
Thiết Chùy nghe vậy, miệng cười đến mức sắp chạm đến mang tai.
Ánh mắt của những nhân viên hộ tống khác cũng sáng lên.
Tiền thưởng cuối năm cũng không ít đâu.
"Phu nhân, khi ta ở kinh thành, đại phu đã kê cho ta một đơn thuốc, đàn ông uống thì đàn bà không chịu được, đàn bà uống thì đàn ông không chịu được, đàn ông đàn bà cũng uống
thì cái giường không chịu được!"
Thiết Chùy nháy mắt hỏi: "Lúc đó ta đã ghi nhớ toa thuốc rồi, phu nhân có cần không?"
"Phỉ, miệng chó thì không thể mọc được ngà voil"
Quan Hạ Nhi liếc nhìn Thiết Chùy, tức giận nói: "Quay về bảo Vũ Hồng mang toa thuốc đến cho ta! Ngày mai ngươi đến tìm Tiểu Bắc nhận thưởng!"
"Được ạ!"
Thiết Chùy kích động liên tục gật đầu.
"Thiết Chùy, ngươi chết chắc rồi!" Kim Phi miệng hùm gan sứa uy hiếp.
Nhưng Thiết Chùy căn bản không nghe lời y, hoàn toàn giống như vẻ mặt của mấy tên chó tay sai: "Chúc tiên sinh sức khỏe an khang, con cháu đầy đàn!"
"Chúc tiên sinh sức khỏe an khang, con cháu đầy đàn!"
Những cận vệ khác cũng ồn ào hô theo.
"Các ngươi cứ chờ chết đi!"
Kim Phi hung hăng chỉ vào đám cận vệ!
"Đi"
Quan Hạ Nhi dẫn theo Bắc Thiên Tâm, vác Kim Phi vào trong sân của nhà mình.
Giữa tứ hợp viện và xưởng luyện gang là một bức tường ngăn, bình thường người ngoài rất ít khi vào cái sân này, nhưng khi Bắc Thiên Tâm vác Kim Phi trở về, đúng lúc gặp phải thím Ba tìm Đường Đông Đông để bàn bạc về chuyện xưởng dệt.
"A, vẫn là người trẻ các cháu nhiều thủ đoạn!"
Đôi mắt thím Ba sáng lên, trong miệng phát ra âm thanh chậc chậc.
"Một đời thanh danh của ta, xong rồi!"