Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Con đường tuy dài nhưng cứ đi thì sẽ tới. Chỉ cần chúng ta bắt tay vào làm thì sẽ luôn có hy vọng. Còn nếu không làm gì thì sẽ không có chút hy vọng nào!"

Thiết Thế Hâm nói tiếp: “Tiên sinh đã bắt đầu chuẩn bị cho việc phổ cập giáo dục từ năm ngoái. Tính đến thời điểm hiện tại, đã có bốn nhóm tiên sinh tốt nghiệp học viện sư phạm và đến các nơi ở Xuyên Thục để mở 778 trường học miễn phí, giúp hơn 70,000 trẻ em được học hành!”

"Nhiều như vậy?" Từ Cương sửng sốt.

Ông ta đã sớm nghe nói Kim Phi mở trường học miễn phí, nhưng vì mới tới Kim Xuyên nên Từ Cương không biết những trường học đã lan rộng và có quy mô lớn như vậy.

Ở thời phong kiến, việc được học hành là một điều xa xỉ và hầu hết người dân đều mù chữ.

Những đứa trẻ được tham gia giáo dục miễn phí có thể sau này không thể trở thành quan lại, nhưng ít nhất có thể nhận được mặt chữ. Khi lớn lên các em có thể có thêm nhiều cơ hội nghề nghiệp, tương lai cũng tươi sáng hơn.

“Ngoài trường học, tiên sinh còn tổ chức lớp xóa mù chữ vào buổi tối. Nếu người dân địa phương buổi tối không có việc gì làm thì cũng có thể đến các lớp xóa mù chữ để học chữ miễn phí”.

Thiết Thế Hâm cho biết: “Không có con số thống kê về số người tham gia các lớp xóa mù chữ, nhưng theo những gì tôi biết, số người tham gia các lớp xóa mù chữ còn nhiều hơn số học sinh chính quy. Hiện tại, nhiều người đã miễn cưỡng có thể đọc hiểu cáo thị của quan phủ”.

“Việc làm này của tiên sinh đúng là công đức vô lượng!” Từ Cương kêu lên.

“Đúng vậy”, Thiết Thế Hâm gật đầu tán thưởng rồi nói: “Thực ra khi tiên sinh lần đầu tiên đề xuất ý tưởng trường học miễn phí, ta đã không đồng ý, bởi vì xây dựng trường học cần rất nhiều nhân lực và vật lực nên ta cho rằng chắc chắn mô hình này sẽ thất bại. Kết quả là tiên sinh lại để các địa phương sử dụng từ đường và lễ đường thu được của địa chủ để làm phòng học, cuối cùng đề xuất đó thực sự đã thành công!”

“Vậy ông cảm thấy kế hoạch lần này của tiên sinh có khả thi không?” Từ Cương hỏi.

“Ta không biết”, Thiết Thế Hâm lắc đầu: “Nhưng hiện tại chuyện đó không quan trọng”.

“Chuyện đó không quan trọng ư?” Từ Cương sửng sốt: “Việc lớn như vậy cũng không quan trọng, vậy chuyện gì mới quan trọng?”

"Không phải chuyện này không quan trọng, nhưng hiện tại tiên sinh đã hạ quyết tâm. Đến bệ hạ còn không ngăn cản được, huống chi là chúng ta!"

Thiết Thế Hâm nói tiếp: “Việc ta cần làm bây giờ là cố gắng hết sức phối hợp với tiên sinh để hoàn thành nhiệm vụ này!”

"Đúng vậy”, Từ Cương khẽ gật đầu.

Trong thư phòng, Kim Phi cũng không nhàn rỗi.

Sự xuất hiện của Thiết Thế Hâm và Từ Cương khiến y hiểu được sự do dự của Cửu công chúa. Nhưng thời tiết càng ngày càng lạnh, không còn thời gian để chần chừ nữa.

Vì vậy sau khi Thiết Thế Hâm và Từ Cương rời đi, Kim Phi ngồi xuống viết một bức thư cho Cửu công chúa. Sau đó, cũng giống như lần trước, y sắp xếp ca nô đưa thư về Kim Xuyên ngay trong đêm.

Tuy rằng sớm nhất cũng phải mấy ngày nữa Cửu công chúa mới có thể trả lời, nhưng Kim Phi không thể đợi lâu hơn nữa, y quyết định ra tay trước.

Sáng sớm hôm sau, Kim Phi lại tới xưởng cá muối.

"Sao hôm nay ngài lại tới đây sớm thế?"

Khánh Mộ Lam quan sát Kim Phi một lượt từ trên xuống dưới: “Tối qua ngài không ngủ sao?”

"Ngủ rồi nhưng dậy sớm”, Kim Phi trả lời.

“Đúng là dịp hiếm có” Khánh Mộ Lam nói đùa rồi hỏi: “Hôm nay ngài sẽ đến thăm xưởng nào?”

Kim Phi đã từng đến thăm xưởng cá muối một lần, nhưng vì mùi trong xưởng quá nồng nên y đã rời đi khi chưa kết thúc chuyến tham quan.

Khánh Mộ Lam nghĩ Kim Phi đến đây để xem nốt phần còn lại của chuyến tham quan lần trước.

Nhưng Kim Phi lại lắc đầu nói: “Hôm nay ta sẽ không đi thăm xưởng, hôm nay ta tới xem tình hình các công nhân được cô huấn luyện!”


Khánh Mộ Lam nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK