Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa dứt lời, lão già râu dê đã gân cổ nói: “Bọn ta không biết điện hạ muốn bọn ta nói gì!”

Tới tận lúc này ông ta vẫn ôm hy vọng gặp may, cảm thấy Cửu công chúa sẽ không dám tự ý giết bọn họ.

Nhưng việc cấu kết với thổ phỉ là tội chết, ông ta thực sự lo lắng rằng sẽ có người bị Cửu công chúa hù dọa, lập tức khai hết.

Lúc đó là tiêu đời.

“Xem ra Chu đại nhân vẫn chưa từ bỏ ý định! Tốt lắm, bổn cung sẽ khiến các ngươi từ bỏ ý định!”

Cửu công chúa vừa nói vừa nháy mắt với Khánh Mộ Lam.

Khánh Mộ Lam nhìn ra ngoài rồi hô lên, hai binh lính mang theo một cái sọt đi vào.

Soạt!

Một xấp thư từ dán kín rơi từ trong sọt ra, nằm tán loạn trên mặt đất.

Nhìn thấy thư, nhiều tên quyền quý sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.

Đây chính là thư mà họ trao đổi với mấy tên tay sai chuyên làm chuyện xấu, hoàn toàn có thể xem là chứng cứ chứng minh bọn họ âm thầm điều khiến bọn thổ phỉ từ xa.

Nghĩ đến đây, đám nhà quyền quý vội vàng quay đầu, căm giận nhìn vào mấy tên tay sai của mình.

Để tránh việc có người giả mạo, các bức thư đều có con dấu của gia tộc mình.

Dựa theo quy tắc, sau khi đọc xong, các bức thư này đều phải bị tiêu hủy.

Bây giờ chúng lại nằm trong tay Cửu công chúa, việc này cho thấy đám tay sai này không tuân theo quy tắc, tự ý giấu thư từ.

Còn về lý do tại sao lại giấu? Rõ ràng là vì để tránh bị các gia tộc qua cầu rút ván.

Đám tay sai này còn đưa hết thư ra, chắc chăn là đã đạt được thỏa thuận nào đó với Cửu công chúa rồi.

Vậy tiếp theo tất cả bọn chúng sẽ đứng ra làm chứng, vạch tội bọn họ.

Có cả thư, nhân chứng và vật chứng đủ cả!

“Bây giờ bổn cung sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội.

Cửu công chúa nói: “Người nào bằng lòng chủ động giao ra lương thực dự trữ, bổn cung sẽ cho người tới nhặt xác các ngươi, còn nếu không thì tất cả xác các ngươi sẽ bị treo ngoài thành, đời đời bị người dân phỉ nhổ!”

“Treo xác ngoài thành?”

Đám quyền quý hoảng sợ.

Hình phạt treo xác ngoài thành còn nghiêm khäc hơn cả chém đầu.

Người có tội ác tày trời, có giết cũng không khiến người dân nguôi giận mới bị tuyên án này.

Thời phong kiến, không chỉ có người dân mê tín mà đám quyền quý cũng vậy.

Treo xác ngoài thành, chắc chản đời đời sẽ bị người dân chửi rủa, làm không tốt sẽ còn bị ghi tên vào sử sách, trở thành tiếng xấu ngàn năm.

Dựa theo lời giải thích dân gian Đại Khang, người như thế dù có chết đi cũng không thể luân hồi chuyển kiếp, vĩnh viễn ở tầng mười tám địa ngục chịu sự dày vò không ngừng.

“Có lẽ các ngươi đã biết thủ đoạn của bổn cung, cho dù các ngươi có chết bổn cung vẫn có thể tịch thu hết lương thực dự trữ của các ngươi!”

Cửu công chúa nói thêm lần nữa: “Vậy nên, đây chính là cơ hội cuối cùng của các ngươi”.

Giọng nói Cửu công chúa vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng những lời nói được nói ra còn rét thấu xương hơn cả gió lạnh.

“Điện hạ, người không thể làm như vậy được!

Lão già râu dê vẫn muốn ngoan cố chống đối: “Bọn ta đều có công danh, là mệnh quan trong triều đình, tổ tiên cũng có công xây dựng Đại Khang, người không thể giết bọn tal”

“Ngươi còn có gan nói mình là mệnh quan triều đình sao? Còn không biết xấu hổ nói mình có công danh nữa chứ? Mệnh quan triều đình có ai làm hại dân như thế không? Các ngươi học sách thánh hiền thi công danh, là để đến đây áp bức nhân dân, vơ vét tiền của từ thảm họa thiên tai sao?”

Cơn giận của Cửu công chúa bị lão già râu dê khơi dậy, tức giận quát lên: “Tổ tiên các ngươi có công xây dựng Đại Khang, Đại Khang đã từng đối xử tệ bạc với các ngươi chưa? Cho các ngươi vinh hoa qua từng đấy thế hệ, kết quả các ngươi thì thế nào? Đây là cách các ngươi đền đáp Đại Khang, đền ơn hoàng gia sao?

Làm ra việc không có tình người, khiến người người oán trách, dân chúng đều sẽ đổ lên đầu triều đình, đổ lên đầu hoàng gia bọn ta! Các ngươi có xứng với sự tín nhiệm của phụ hoàng đã đặt vào các ngươi hay không?”

“Có thế thì cũng phải do đích thân bệ hạ xử phạt bọn ta chứ không đến lượt một công chúa ra tay!”

Lão già râu dê vẫn cãi chày cãi cối.

“Tình hình thiên tai ở Xuyên Thục rất nguy cấp, tình thế cấp bách, bổn cung có quyền tiền trảm hậu tấu, sau đó sẽ đến giải thích với phụ hoàng saul”

Cửu công chúa nói: “Việc các ngươi cần phải làm ở hiện tại là nhanh chóng lựa chọn, treo xác ngoài thành hay giao lương thực ra?”

“Ta sẽ không giao lương thực ra, có gan thì cứ giết ta đi!”

Lão già râu dê vẫn đang đánh cược rằng Cửu công chúa. không dám giết ông ta.

Đáng tiếc, công ta cược thua rồi.

“Nếu ngươi một lòng muốn chết, bổn cung sẽ cho ngươi được toại nguyện!”

Cửu công chúa lạnh lùng nói: “Thấm Nhi, chém!”

Thẩm Nhi rút Hắc Đao ra, đi về phía lão già râu dê. “Người dám...”

Lão già râu dê vừa nói được hai chữ, đã cảm thấy cổ đột nhiên lành lạnh, sau đó, cảnh vật xung quanh bắt đầu quay tròn.

Một giây tiếp theo, ý thức giống như bụi bặm trên mặt đất, bị gió lớn thổi bay, trở về im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK