Châu Nhi nhìn người trong phòng, nói: “Vừa nhận được tin tức từ Cục tính báo gửi tới, Ngưu Bôn và Hàn đại ca đã liên hệ rồi.”
Vừa dứt lời, Kim Phi lập tức đứng dậy: “Hắn ở đâu?”
Cửu công chúa cũng quay đầu nhìn sang.
“Ngưu Bôn?” Thiết Thế Hâm khẽ cau mày, nghĩ một lúc mới nhớ ra cái tên này.
Ngưu Bôn là một tướng lĩnh nhân viên hộ tống đi theo Kim Phi khá sớm, từng dẫn binh tiêu diệt thủ lĩnh Gada của Thổ Phiên, từng là một đại tướng dưới trướng Kim Phi, nghe nói luôn theo đuổi thị nữ Thấm Nhi của Cửu công chúa, sau này dưới sự khuyên bảo của Kim Phi, Cửu công chúa đã đồng ý cho chuyện của hai người.
Tất đều phát triển theo hướng ngày càng tốt, kết quả có gián điệp ẩn nấp ở làng Tây Hà, vì cứu Cửu công chúa mà Thấm Nhi bị thương, để lại khuyết tật trên chân, còn bị hủy dung, mất hết ý chí lén rời khỏi làng Tây Hà, đi lang bạt giang hồ.
Sau khi Ngưu Bôn biết chuyện, xin Kim Phi từ chức bước lên hành trình tìm Thấm Nhi, lúc mới bắt đầu vẫn còn liên hệ với tiêu cục Trấn Viễn, sau này Tứ hoàng tử tạo phản, phiên vương các nơi mọc lên như nấm, tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên rút lui khỏi Trung Nguyên và khu vực Giang Nam, Ngưu Bôn cũng mất liên hệ.
Bây giờ Thấm Nhi đã quay về rất lâu rồi, Ngưu Bôn vẫn không có tin tức, Trung Nguyên và Giang Nam loạn lạc, Kim Phi cho rằng Ngưu Bôn lành ít dữ nhiều, kết quả lại đột nhiên liên hệ với Hàn Phong.
“Ngưu Bôn ở quận Hoài Bắc của Trung Nguyên, lần này lúc Hàn đại ca sắp xếp Cục tình báo đi điều tra tình hình Trung Nguyên, đã phát hiện ra hắn.” Châu Nhi đáp.
“Hắn sống thế nào?” Kim Phi hỏi.
Châu Nhi mím môi, nghĩ một lát rồi đáp: “Bên Hàn đại ca nói, Ngưu Bôn ở quận Hoài Bắc dẫn dắt người dân tạo phản, bây giờ đã khống chế được bốn quận thành, có xu thế cuốn sạch dọc sông Hoài Hà!”
“Khống chế được bốn quận thành rồi?”
Người trong phòng đều ngơ ngác.
Hồi nãy trong lòng Thiết Thế Hâm còn đang thấy sai sai, cảm thấy Châu Nhi cắt ngang hội nghị của bọn họ, chỉ để báo cáo tin tức về một nhân viên hộ tống thì không thích hợp lắm, bây giờ nghe Châu Nhi nói vậy, ông ta bỗng hiểu vì sao Châu Nhi lại làm thế.
Lưu Thiết dẫn một đội binh lực đi tới quận Tế Thủy, bây giờ đã chiếm được mấy huyện và một quận thành, đã nhận được sự tán thưởng rất cao của Cửu công chúa và Kim Phi, còn Ngưu Bôn một thân một thành khống chế được địa bàn của bốn quận, tuyệt đối là niềm vui bất ngờ!
Điều quan trọng nhất là, quận Hoài Bắc chỉ cách kinh thành trước đây có mấy trăm dặm, được coi là nội địa Trung Nguyên, Ngưu Bôn chẳng khác nào đã đóng một cái đinh vào cạnh tim Tứ hoàng tử!
Đợi tới ngày sau khi dẹp yên được Trung Nguyên, Ngưu Bôn có thể trong ngoài phối hợp với Xuyên Thục cùng ra trận!
“Ha ha ha, đầu trâu ngang ngược này quả nhiên không khiến ông đây thất vọng!” Kim Phi vui sướng cười to.
“Lúc Ngưu Bôn liên hệ với Hàn đại nhân nói thế nào? là muốn bàn điều kiện với chúng ta à?” Cửu công chúa hỏi.
Cô ấy không có quá nhiều cảm tình với Ngưu Bôn, ấn tượng nhất với Ngưu Bôn là đối phương đã dụ dỗ mất thị nữ thiếp thân của mình đi.
Nghe Cửu công chúa hỏi vậy, lông mày của Thiết Thế Hâm cũng hơi cau nhẹ.
Ngưu Bôn từng là thuộc hạ của Kim Phi thì không sai, có lẽ lúc đi theo Kim Phi cũng cực kì trung thành, nhưng quyền thế sẽ thay đổi một con người.
Rất nhiều thủ lĩnh thổ phỉ đều treo câu thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng bên miệng, Ngưu Bôn đã khống chế được bốn quận, gần như có thể nói là vua một cõi rồi, đã nếm được mùi vị của quyền thế, đối phương còn giống như trước ư?
Mọi người đều nhìn Châu Nhi, tới cả Kim Phi cũng hơi thấp thỏm.
Châu Nhi đáp: “Hàn đại ca nói, trước mắt Ngưu Bôn chỉ khống chế được quận Hoài Bắc, còn chưa triển khai việc đánh thổ hào phân ruộng đất, mong chúng ta có thể phái đội Chung Minh đi tới Trung Nguyên chủ trì việc đánh thổ hào phân ruộng đất.”
Nghe Châu Nhi đáp thế, Kim Phi và Tiểu Ngọc đều thở phào nhẹ nhõm.
Đánh thổ hào phân ruộng đất là thủ đoạn thu hoạch nhân tâm có hiệu quả nhất, Ngưu Bôn thỉnh cầu đội Chung Minh đi đánh thổ hào phân ruộng đất, chẳng khác nào thỉnh cầu Kim Phi đi thu hoạch.
Cái này còn có thể chứng minh sự trung thành của anh ta hơn bất cứ lời nào.