Ngay cả Khánh phi cũng chạy đến hóng chuyện.
“Không phải nương nương muốn đi Tây Xuyên sao, sao lại đến đây rồi?” Kim Phi thấy lạ hỏi.
Dựa theo kế hoạch của Cửu công chúa, cô ấy phải đưa Khánh phi đến Tây Xuyên cúng tế huynh trưởng của bà ấy đã mất, sau đó đến đập Đô Giang.
“Chúng ta đi đến trấn Thanh Giản thì gặp Hâm Nghiêu ca ca và Mộ Lam tỷ tỷ, họ cũng đến xem ngài mở núi.”
Cửu công chúa bất lực nói: “Một mình mẫu phi đi Tây Xuyên thì vắng vẻ quá nên ta đưa mẫu phi đến cùng.”
“Sao nào, quốc sư không hoan nghênh bổn cung sao?” Khánh phi tỏ vẻ bất mãn hỏi.
Tuy gần đây liên tục phải đi lại nhưng đây là những ngày vui nhất đời bà ấy.
Cuối cùng bà ấy cũng hiểu vì sao Cửu công chúa thích làng Tây Hà rồi.
Không cần quan tâm đấu đá với người khác, chỉ ăn uống chơi đùa vui vẻ, nếu là bà ấy thì cũng sẽ chọn lấy Kim Phi chứ không phải công tử quyền quý ở kinh thành, cả đời bị nhốt trong khuê phòng.
Tâm trạng cởi mở, Khánh phi cũng dần dần rũ bỏ gánh nặng quý phi, gần đây cũng học được các đùa giỡn rồi.
“Nếu ta không hoan nghênh nương nương, chẳng phải Vũ Dương đã sai Thấm Nhi đánh chết ta rồi sao?”
Kim Phi cười nói: “Ta chỉ lo nương nương đi xa vất vả thôi!” “Bổn cung đâu có độc tài như ngài nói?”
Cửu công chúa tỏ vẻ tức giận mím môi nhưng trong lòng lại vui vẻ vô cùng.
Khánh phi cũng cười híp mắt lại.
Đại Khang trọng nam khinh nữ, không ai bằng lòng thừa nhận bản thân sợ vợ.
Kim Phi tự nhiên đùa giỡn bản thân sợ Cửu công chúa, Khánh phi thấy đây chính là biểu hiện tốt nhất khi hai người thể hiện tình cảm.
Khánh Mộ Lam bất ngờ bị phớt lờ, trừng mắt không vui nói: “Tiên sinh, khi nào ngài chuẩn bị mở núi?”
Nói đến chuyện chính, sắc mặt của Cửu công chúa và Khánh phi cũng trở nên nghiêm túc, quay đầu nhìn Kim Phi.
“Buổi sáng vừa đục xong, bây giờ Thiết Chùy đang dẫn người đi đặt thuốc nổ, chiều nay là có thể phá rồi.” Kim Phi giải thích.
“Chúng ta đến đúng lúc thật!” Khánh Mộ Lam vỗ tay, đột nhiên hỏi: “Nếu chúng ta không đến, có phải ngài tự phá không?”
Tuy Kim Phi dự định như vậy nhưng không thể nói như vậy.
Lắc đầu nói: “Sao có thể chứ, chắc chăn phải gọi mọi người cùng xem rồi!"
“Coi như ngài có lương tâm!” Lúc này Khánh Mộ Lam mới tha cho Kim Phi, quen thuộc lấy kính viễn vọng từ túi Kim Phi ra, nhìn đám người Thiết Chùy đang đặt thuốc nổ trên núi.
“Tiên sinh, phá núi không phải nên bắt đầu từ chân núi sao, sao họ cứ ở lưng núi mãi vậy?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Ngọn núi to như vậy, không chỉ một lần có thể phá được, phải chia ra nhiều lần mới được.” Kim Phi giải thích.
“Thì ra là vậy!” Khánh Mộ Lam gật đầu. “Đặt thuốc nổ không có gì đáng xem đâu, Vũ Dương, nàng đưa nương nương đi nghỉ trước đã, đợi chuẩn bị xong thì ta sai người đi gọi!"
Kim Phi nhìn bụng Cửu công chúa, ra hiệu ánh mắt với Thấm Nhi.
Lần này Thấm Nhi không phản bác lại y, đi lên đỡ cánh tay Cửu công chúa.
Không khác nhiều với dự đoán của Kim Phi, ăn trưa xong, Thiết Chùy đi tới báo tin, đã đặt xong thuốc nổ.
“Di tản dân chúng xung quanh núi Ngọc Lũy rồi chứ?” Kim Phi hỏi.
“Di tản xong rồi, bây giờ đã chuẩn bị xong hết chỉ chờ tiên sinh thôi!"
Thiết Chùy chắp tay nói. Anh ta từng dùng lựu đạn, vô cùng hiểu uy lực của lựu đạn.
Thuốc nổ không biết gấp lựu đạn bao nhiêu lần, hơn nữa lắp đặt không chỉ một cái.
Điều này khiến Thiết Chùy vô cùng mong đợi sau khi phá xong sẽ xảy ra chuyện gì!
“Không phải nương nương muốn đi Tây Xuyên sao, sao lại đến đây rồi?” Kim Phi thấy lạ hỏi.
Dựa theo kế hoạch của Cửu công chúa, cô ấy phải đưa Khánh phi đến Tây Xuyên cúng tế huynh trưởng của bà ấy đã mất, sau đó đến đập Đô Giang.
“Chúng ta đi đến trấn Thanh Giản thì gặp Hâm Nghiêu ca ca và Mộ Lam tỷ tỷ, họ cũng đến xem ngài mở núi.”
Cửu công chúa bất lực nói: “Một mình mẫu phi đi Tây Xuyên thì vắng vẻ quá nên ta đưa mẫu phi đến cùng.”
“Sao nào, quốc sư không hoan nghênh bổn cung sao?” Khánh phi tỏ vẻ bất mãn hỏi.
Tuy gần đây liên tục phải đi lại nhưng đây là những ngày vui nhất đời bà ấy.
Cuối cùng bà ấy cũng hiểu vì sao Cửu công chúa thích làng Tây Hà rồi.
Không cần quan tâm đấu đá với người khác, chỉ ăn uống chơi đùa vui vẻ, nếu là bà ấy thì cũng sẽ chọn lấy Kim Phi chứ không phải công tử quyền quý ở kinh thành, cả đời bị nhốt trong khuê phòng.
Tâm trạng cởi mở, Khánh phi cũng dần dần rũ bỏ gánh nặng quý phi, gần đây cũng học được các đùa giỡn rồi.
“Nếu ta không hoan nghênh nương nương, chẳng phải Vũ Dương đã sai Thấm Nhi đánh chết ta rồi sao?”
Kim Phi cười nói: “Ta chỉ lo nương nương đi xa vất vả thôi!” “Bổn cung đâu có độc tài như ngài nói?”
Cửu công chúa tỏ vẻ tức giận mím môi nhưng trong lòng lại vui vẻ vô cùng.
Khánh phi cũng cười híp mắt lại.
Đại Khang trọng nam khinh nữ, không ai bằng lòng thừa nhận bản thân sợ vợ.
Kim Phi tự nhiên đùa giỡn bản thân sợ Cửu công chúa, Khánh phi thấy đây chính là biểu hiện tốt nhất khi hai người thể hiện tình cảm.
Khánh Mộ Lam bất ngờ bị phớt lờ, trừng mắt không vui nói: “Tiên sinh, khi nào ngài chuẩn bị mở núi?”
Nói đến chuyện chính, sắc mặt của Cửu công chúa và Khánh phi cũng trở nên nghiêm túc, quay đầu nhìn Kim Phi.
“Buổi sáng vừa đục xong, bây giờ Thiết Chùy đang dẫn người đi đặt thuốc nổ, chiều nay là có thể phá rồi.” Kim Phi giải thích.
“Chúng ta đến đúng lúc thật!” Khánh Mộ Lam vỗ tay, đột nhiên hỏi: “Nếu chúng ta không đến, có phải ngài tự phá không?”
Tuy Kim Phi dự định như vậy nhưng không thể nói như vậy.
Lắc đầu nói: “Sao có thể chứ, chắc chăn phải gọi mọi người cùng xem rồi!"
“Coi như ngài có lương tâm!” Lúc này Khánh Mộ Lam mới tha cho Kim Phi, quen thuộc lấy kính viễn vọng từ túi Kim Phi ra, nhìn đám người Thiết Chùy đang đặt thuốc nổ trên núi.
“Tiên sinh, phá núi không phải nên bắt đầu từ chân núi sao, sao họ cứ ở lưng núi mãi vậy?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Ngọn núi to như vậy, không chỉ một lần có thể phá được, phải chia ra nhiều lần mới được.” Kim Phi giải thích.
“Thì ra là vậy!” Khánh Mộ Lam gật đầu. “Đặt thuốc nổ không có gì đáng xem đâu, Vũ Dương, nàng đưa nương nương đi nghỉ trước đã, đợi chuẩn bị xong thì ta sai người đi gọi!"
Kim Phi nhìn bụng Cửu công chúa, ra hiệu ánh mắt với Thấm Nhi.
Lần này Thấm Nhi không phản bác lại y, đi lên đỡ cánh tay Cửu công chúa.
Không khác nhiều với dự đoán của Kim Phi, ăn trưa xong, Thiết Chùy đi tới báo tin, đã đặt xong thuốc nổ.
“Di tản dân chúng xung quanh núi Ngọc Lũy rồi chứ?” Kim Phi hỏi.
“Di tản xong rồi, bây giờ đã chuẩn bị xong hết chỉ chờ tiên sinh thôi!"
Thiết Chùy chắp tay nói. Anh ta từng dùng lựu đạn, vô cùng hiểu uy lực của lựu đạn.
Thuốc nổ không biết gấp lựu đạn bao nhiêu lần, hơn nữa lắp đặt không chỉ một cái.
Điều này khiến Thiết Chùy vô cùng mong đợi sau khi phá xong sẽ xảy ra chuyện gì!