Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giỏ treo vừa chạm đất, Quan Hạ Nhi đã mở hàng rào ra, chạy đến chỗ Kim Phi.

Khi chạy đến trước mặt Kim Phi, điều trước tiên cô làm là xác nhận Kim Phi không có vết thương nào, sau đó ánh mắt lập tức đỏ hoe, bất chấp lao vào lòng Kim Phi.

Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi, trong mắt đầy dịu dàng và đau lòng.

Quan Hạ Nhi vẫn luôn thẹn thùng, nếu không phải cô thật sự không kiềm chế được bản thân thì chắc chắn cô sẽ không ôm y trước mặt nhiều người như vậy.

Suốt chặng đường, Quan Hạ Nhi vẫn luôn ở phía trước nhất, mặc dù đeo khăn che mặt nhưng hai má và tai vẫn đỏ

bừng vì gió lạnh.

“Cô nương ngốc này, nàng không thể ngoan ngoãn ở trong làng ở cữ, chạy đến đây làm gì cơ chứ?”

Kim Phi đau lòng xoa đầu Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi vừa mới sinh con không lâu, lúc này vẫn đang trong thời gian ở cữ.

“Chàng còn nói ta à, nếu không phải chàng ở đây thì ta chạy đến đây làm gì chứ?”

Quan Hạ Nhi nói đến đây thì căn cánh tay Kim Phi một cái. Nhìn có vẻ hung dữ, nhưng khi cắn lại không nỡ.

“Nếu lần sau chàng lại mặc kệ tính mạng của mình như vậy, xem ta xử lý chàng như thế nào?”

Quan Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn Kim Phi, nhỏ giọng nói: “Bây giờ chàng đã làm cha, cho dù chàng không quan tâm đến bản thân mình, không quan tâm đến ta, thì cũng phải quan tâm đến con gái chúng ta chứi”

Thật ra xung quanh vẫn có rất nhiều nhân viên hộ tống, Quan Hạ Nhi nói như vậy cũng không thích hợp.

Kim Phi là trụ cột trong nhà, những nhân viên hộ tống khác cũng là người nhà.

Cũng may Quan Hạ Nhi nói rất nhỏ, xung quanh lại ồn ào, vì vậy người khác không nghe thấy.

Kim Phi cũng biết bây giờ không phải là lúc nói đạo lý, y cười rồi xoa đầu Quan Hạ Nhi, sau đó bảo đảm nói: “Sẽ không đâu, sau này ta sẽ ở lại làng cùng với nàng và con gái!”

Lúc này Quan Hạ Nhi mới hài lòng, đỏ mặt nhìn xung quanh, phát hiện Khánh Mộ Lam đang nhướn mày nhìn mình, vội đẩy Kim Phi ra.

“Tỷ tỷ, suốt đường đi đã chịu lạnh rồi, nhanh vào phòng sưởi ấm đi.”

Tả Phi Phi bước lên trước một bước, kéo Quan Hạ Nhi. Quan Hạ Nhi quay người muốn dặn dò A Liên, lại bị Kim Phi võ vai: “Nàng đi vào nhà đi, những việc còn lại giao cho ta là được.”

“Dạ!” Quan Hạ Nhi gật đầu, lúc này mới đi vào nhà với Tả Phi Phi.

Khi nhìn thấy phi thuyền, nhân viên hộ tống ở khoảng đất trống đã chuẩn bị xong, sau khi phi thuyền dừng lại, lập tức có người đẩy xe đẩy tới để bổ sung dầu hỏa và đạn dược cho phi thuyền.

Binh lính của đội trình sát cũng tiến lên theo nhóm ba người để thay cho phi công trước đó.

“Huynh đệ, ngươi đã vất vả suốt dọc đường rồi, vào trong nghỉ ngơi chút đi, ở đây cứ giao cho ta là được!”

Một lính trinh sát đến cửa buồng lái phi thuyền, chuẩn bị xử lý công việc được giao, đột nhiên kêu lên: “Ôi trời, đội trưởng Lão Ưng, sao ngươi lại ở đây?”

Linh trinh sát thuộc đội tác chiến đặc chủng do Kim Phi thành lập, lái phi thuyền và khinh khí cầu là môn huấn luyện bắt buộc.

Lúc đầu người phụ trách huấn luyện những lính trinh sát này là Lão Ưng.

Sau đó nghe nói Lão Ưng đã hy sinh ở Vị Châu, lúc đó lính trinh sát còn buồn rất lâu.

Nhưng bây giờ lại nhìn thấy Lão Ưng ở đây, lính trinh sát bị dọa hết hồn, còn nghĩ rằng mình nhận nhầm người, quan sát trên xuống dưới.

“Đừng nhìn nữa, ông đây chưa chết, không phải là mai!”

Lão Ưng tức giận đạp lính trinh sát một cái, sau đó đi ra từ buồng lái.

Anh ta đã bay liên tục mấy ngày, bây giờ quả thực đã hơi mật.

Lính trinh sát bị đạp cũng không tức giận, mà kích động đánh trả Lão Ưng: “Thật sự là đội trưởng Lão Ưng rồi, ngươi vẫn còn sống, quá tốt rồi!”

Đừng nói người lính trinh sát này, ngay cả Kim Phi và Trương Lương nhìn thấy Lão Ưng cũng rất bất ngờ.

Bọn họ cũng không nghĩ ra vì sao Lão Ưng lại đến cùng Quan Hạ Nhi.

“Lão Ưng thuộc đội bay tiêu cục Trấn Viễn báo cáo tiên sinh!”

Sống lưng Lão Ưng thẳng tắp, chào Kim Phi theo kiểu quân đội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK