*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không chỉ màu sắc đẹp, hơn nữa còn không có bất kỳ mùi kỳ lạ nào”, Khánh Mộ Lam bổ sung thêm.
“Muối như này bán bao nhiêu?”, Cửu công chúa hỏi.
Khánh Mộ Lam mỉm cười duỗi hai ngón tay ra, tạo thành hình chữ thập: “Mười văn!”
“Mười văn một lượng, cũng không gọi là đắt”, Cửu công chúa gật đầu.
“Vũ Dương muội đoán sai rồi, không phải mười văn một lượng”, Khánh Mộ Lam lắc đầu.
“Mười văn một tiền? Vậy thì có hơi đắt”.
Cửu công chúa nhìn dòng chữ khắc trên tảng đá, liền khẽ cau mày.
“Cũng không phải, mười văn tiền nửa cân!”, Khánh Mộ Lam cười nói.
“Cái gì? Mười văn tiền... nửa cân?"
Cửu công chúa trước giờ vẫn luôn bình tĩnh bây giờ lại trợn trừng mắt lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Ánh mắt không thể tin được nhìn Khánh Mộ Lam: “Tỷ tỷ không phải đang lừa ta đấy chứ? Muối tốt như vậy mà bán mười văn tiền nửa cân sao?”
“Ta lừa muội làm gì?”
Khánh Mộ Lam tự hào nói: “Tiên sinh nói rằng muốn bách tính yên tâm mua muối, nếu như bán quá đắt thì bách tính làm sao mà mua được? Hơn nữa mười văn tiền không phải giá xuất xưởng mà là giá bán, tiền công của tiểu thương đều là do tiên sinh bù vào”.
Vẻ đắc ý trên mặt Khánh Mộ Lam như thể xưởng muối này là của cô ấy vậy.
“Kim tiên sinh, xưởng muối này của ngài mỗi tháng có thể sản xuất bao nhiêu muối? Mười văn nửa cân, bản cung lấy hết”.
Cửu công chúa kích động nhìn về phía Kim Phi.
Ban đầu cô ấy định thương lượng với Kim Phi về công thức làm muối, nhưng sau khi nghe giá tiền mười văn nửa cân cô ấy đã lập tức thay đổi ý định.
Mười văn tiền nửa cân đối với Cửu công chúa mà nói gần như là cho không.
“Xin lỗi điện hạ, ta chỉ có quyền bán muối trong quận Quảng Nguyên”.
Kim Phi lắc đầu.
“Chuyện này không cần tiên sinh lo, bản cung sẽ giải quyết!”
Nói đến chuyện chính, Cửu công chúa trở nên bá khí hơn nhiều: “Tiên sinh chỉ cần trả lời ta là có được hay không thôi!”
Việc kinh doanh tới cửa, Kim Phi đương nhiên không từ chối, gật đầu đồng ý: “Chỉ cần không cần nợ tiền, điện hạ muốn bao nhiêu cũng được!”
“Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu?”
Cửu công chúa nói: “Không giấu gì tiên sinh, ta mua muối là để cung cấp cho quân đội, ngài có thể tăng giá, nhưng tuyệt đối không được dùng muối khoáng có độc để bù vào là được, nhỡ xảy ra vấn đề thì sẽ là tội chém đầu đấy!”
“Lạc Lan gửi thư tới, điện hạ rất quan tâm đến Kim Xuyên Hội ở kinh thành, vậy thì điện hạ chắc là biết năng lực kiếm tiền của Kim Xuyên hội, điện hạ cảm thấy ta là người thiếu tiền sao?”
Kim Phi nói: “Sở hữu hàng ngàn cánh đồng màu mỡ vẫn chỉ ăn ba bữa một ngày, có hàng ngàn gian phòng nhưng chỗ ngủ chỉ cao ba thước, nếu như ta muốn kiếm tiền, trực tiếp bán muối với giá cao không phải là được rồi sao, hà cớ gì phải mạo hiểm tội chém đầu dùng muối kém chất lượng bù vào chứ?”
“Không chỉ màu sắc đẹp, hơn nữa còn không có bất kỳ mùi kỳ lạ nào”, Khánh Mộ Lam bổ sung thêm.
“Muối như này bán bao nhiêu?”, Cửu công chúa hỏi.
Khánh Mộ Lam mỉm cười duỗi hai ngón tay ra, tạo thành hình chữ thập: “Mười văn!”
“Mười văn một lượng, cũng không gọi là đắt”, Cửu công chúa gật đầu.
“Vũ Dương muội đoán sai rồi, không phải mười văn một lượng”, Khánh Mộ Lam lắc đầu.
“Mười văn một tiền? Vậy thì có hơi đắt”.
Cửu công chúa nhìn dòng chữ khắc trên tảng đá, liền khẽ cau mày.
“Cũng không phải, mười văn tiền nửa cân!”, Khánh Mộ Lam cười nói.
“Cái gì? Mười văn tiền... nửa cân?"
Cửu công chúa trước giờ vẫn luôn bình tĩnh bây giờ lại trợn trừng mắt lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Ánh mắt không thể tin được nhìn Khánh Mộ Lam: “Tỷ tỷ không phải đang lừa ta đấy chứ? Muối tốt như vậy mà bán mười văn tiền nửa cân sao?”
“Ta lừa muội làm gì?”
Khánh Mộ Lam tự hào nói: “Tiên sinh nói rằng muốn bách tính yên tâm mua muối, nếu như bán quá đắt thì bách tính làm sao mà mua được? Hơn nữa mười văn tiền không phải giá xuất xưởng mà là giá bán, tiền công của tiểu thương đều là do tiên sinh bù vào”.
Vẻ đắc ý trên mặt Khánh Mộ Lam như thể xưởng muối này là của cô ấy vậy.
“Kim tiên sinh, xưởng muối này của ngài mỗi tháng có thể sản xuất bao nhiêu muối? Mười văn nửa cân, bản cung lấy hết”.
Cửu công chúa kích động nhìn về phía Kim Phi.
Ban đầu cô ấy định thương lượng với Kim Phi về công thức làm muối, nhưng sau khi nghe giá tiền mười văn nửa cân cô ấy đã lập tức thay đổi ý định.
Mười văn tiền nửa cân đối với Cửu công chúa mà nói gần như là cho không.
“Xin lỗi điện hạ, ta chỉ có quyền bán muối trong quận Quảng Nguyên”.
Kim Phi lắc đầu.
“Chuyện này không cần tiên sinh lo, bản cung sẽ giải quyết!”
Nói đến chuyện chính, Cửu công chúa trở nên bá khí hơn nhiều: “Tiên sinh chỉ cần trả lời ta là có được hay không thôi!”
Việc kinh doanh tới cửa, Kim Phi đương nhiên không từ chối, gật đầu đồng ý: “Chỉ cần không cần nợ tiền, điện hạ muốn bao nhiêu cũng được!”
“Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu?”
Cửu công chúa nói: “Không giấu gì tiên sinh, ta mua muối là để cung cấp cho quân đội, ngài có thể tăng giá, nhưng tuyệt đối không được dùng muối khoáng có độc để bù vào là được, nhỡ xảy ra vấn đề thì sẽ là tội chém đầu đấy!”
“Lạc Lan gửi thư tới, điện hạ rất quan tâm đến Kim Xuyên Hội ở kinh thành, vậy thì điện hạ chắc là biết năng lực kiếm tiền của Kim Xuyên hội, điện hạ cảm thấy ta là người thiếu tiền sao?”
Kim Phi nói: “Sở hữu hàng ngàn cánh đồng màu mỡ vẫn chỉ ăn ba bữa một ngày, có hàng ngàn gian phòng nhưng chỗ ngủ chỉ cao ba thước, nếu như ta muốn kiếm tiền, trực tiếp bán muối với giá cao không phải là được rồi sao, hà cớ gì phải mạo hiểm tội chém đầu dùng muối kém chất lượng bù vào chứ?”