“Quá kì diệu! Thật sự quá kì diệu!” Hồng Đào Bình cầm bản vẽ, trong miệng vô thức lẩm bẩm. Kim Phi vẽ bản vẽ quá tỉ mĩ kĩ càng.
Từ nhỏ Hồng Đào Bình đã học cách chế tạo thuyền, nhìn bản vẽ, trong đầu dần dần có mô hình của một con thuyền.
Dù nhìn con thuyền này từ phương diện nào đi nữa, cũng cực kì hoàn mĩ.
Hồng Đào Bình nhìn thấy mô hình thuyền đặt trên bàn mà trước kia mình làm ra, chỉ muốn đập vỡ nó.
Trên mặt anh ta cũng nóng rát, trong lòng hổ thẹn vô cùng.
Kĩ năng đóng thuyền của nhà họ Hồng, trên cả Đại Khang này có thể xếp hạng cao.
Sau khi gia tộc xuống dốc, có không ít bến tàu tới tìm hiểu ý của Hồng Đào Bình, hoặc lừa gạt, hoặc bức bách, muốn có được kĩ năng đóng thuyền của nhà họ Hồng từ Hồng Đào Bình.
Vừa rồi Hồng Đào Bình cũng cho rằng Kim Phi tính toán như vậy.
Trước cho ân huệ, sau khi đạt được sự tin tưởng của mình, lại chậm rãi lấy đi kĩ năng đóng thuyền của nhà họ Hồng...
Nhưng bây giờ nhìn thấy bản vẽ đóng thuyền do Kim Phi vẽ ra, khiến Hồng Đào Bình hiểu rõ anh ta nghĩ sai rồi
Cho dù là ròng rọc của Kim Phi nói, hay con thuyền Kim Phi tự mình thiết kế ra, đều có thể bỏ xa nhà họ Hồng một khoảng lớn.
'Thảo nào Kim Phi không muốn nhận anh ta làm nô lệ, cũng không định khống chế anh ta.
Căn bản là người ta chướng mắt kĩ năng của nhà họ Hồng.
Nghĩ đến đây, Hồng Đào Bình chỉ ước tìm một cái khe đất để chui vào.
Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn
Cũng may Đường Tiểu Bắc vào nhà, đánh vỡ sự xấu hổ của Hồng Đào Bình.
Anh ta thu hồi tâm tư, lại nhìn về phía bản vẽ lần nữa.
Một lát sau thì nhíu mày hỏi: “Tiên sinh, con thuyền này của ngài không phải thuyền hàng nhỉ?”
“Mäắt quả Hồng công tử quả là sáng như đuốc, ta chuẩn bị chế tạo tàu chiến." Kim Phi gật đầu.
“Tàu chiến.” Hồng Đào Bình hơi sửng sốt.
Anh ta biết Kim Phi là ông chủ của thương hội Kim Xuyên, Kim Phi đóng thuyền khách thuyền hàng, anh ta đều có thể hiểu.
Nhưng không hiểu Kim Phi đóng tàu chiến làm gì? “Đúng, chính là tàu chiến.”
Kim Phi nói: “Tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta trên đất bằng không sợ bất kì kẻ địch nào, nhưng trên mặt nước lại không được, thời gian trước trên sông Trường Giang người của †a bị một đám thủy tặc đánh lén, thương vong nặng nề, lần này †a tới Đông Hải, là để đuổi giết thủy tặc.
Về sau thương hội Kim Xuyên chúng ta cũng thường xuyên phải đi dọc theo Trường Giang để làm buôn bán, không hiểu cách chiến đấu trên nước thì không được, cho nên ta muốn huấn luyện một đám thủy quân. Huấn luyện thủy quân, đường nhiên cần đóng tàu chiến rồi”
“Nhưng theo kích cỡ của tiên sinh đánh dấu, con thuyền này thích hợp chạy trên biến, nếu dùng trên sông Trường Giang thì dùng không đúng chỗ lắm” Hồng Đào Bình nhíu mày nói.
“Thuyền hàng bình thường dùng trên Trường Giang, chắc chắn công tử hiểu biết nhiều hơn ta, cho nên ta không vẽ, công tử cứ nhìn mà làm là được.”
Kim Phi nói: “Bản vẽ đóng thuyền này, là chuyên dùng để đánh cướp biển trên biển.”
Trường Giang là đất liền sông nước, sóng gió khá nhỏ, khả năng lật thuyền rất bé, dùng loại thuyền boong truyền thống của Đại Khang là được.
Người ở trên boong thuyền, trong khoang thì chuyên chở hàng hóa, năng lực vận tải còn mạnh hơn thuyền lớn, ở trong boong thuyền cũng thoải mái hơn trong khoang thuyền.
Thuyền lớn do Kim Phi thiết kế, hoàn toàn coi khả năng tác chiến làm yếu tố hàng đầu, ưu điểm lớn nhất là vững vàng, nhưng ở trên đó không thoải mái lắm.
Nhưng so sánh với an toàn, hy sinh chút thoải mái, cũng đáng giá.
Sau này khả năng thương hội Kim xuyên tiến hành buôn bán ngoài biển xa rất lớn, thủy tặc gần Đông Hải càng ngày càng hung hăng ngang ngược, Kim Phi không thể không phòng bị.
Loại thuyền lớn này, là bước đầu tiên Kim Phi chuẩn bị cho. hành trình trên biển xa ngày sau.
Nếu Hồng Đào Bình có thể làm ra, sức chiến đấu chắc chắn sẽ vượt qua tàu chiến của Trịnh Trì Viễn rất nhiều.
“Tiên sinh muốn đánh cướp biển à?”
Hồng Đào Bình buông bản vẽ nói.
“Ta không có tài, nhưng cũng coi như là một quân nhân, đường bờ biển cũng là biên cương của Đại Khang, quan trọng như thành Vị Châu, thành Tây Xuyên, lại bị cướp biển tập kích quấy rối nhiều lần, tất nhiên ta không thể ngồi yên không quan tâm tới được.”
Kim Phi dõng dạc hùng hồn nói.
Từ nhỏ Hồng Đào Bình đã học cách chế tạo thuyền, nhìn bản vẽ, trong đầu dần dần có mô hình của một con thuyền.
Dù nhìn con thuyền này từ phương diện nào đi nữa, cũng cực kì hoàn mĩ.
Hồng Đào Bình nhìn thấy mô hình thuyền đặt trên bàn mà trước kia mình làm ra, chỉ muốn đập vỡ nó.
Trên mặt anh ta cũng nóng rát, trong lòng hổ thẹn vô cùng.
Kĩ năng đóng thuyền của nhà họ Hồng, trên cả Đại Khang này có thể xếp hạng cao.
Sau khi gia tộc xuống dốc, có không ít bến tàu tới tìm hiểu ý của Hồng Đào Bình, hoặc lừa gạt, hoặc bức bách, muốn có được kĩ năng đóng thuyền của nhà họ Hồng từ Hồng Đào Bình.
Vừa rồi Hồng Đào Bình cũng cho rằng Kim Phi tính toán như vậy.
Trước cho ân huệ, sau khi đạt được sự tin tưởng của mình, lại chậm rãi lấy đi kĩ năng đóng thuyền của nhà họ Hồng...
Nhưng bây giờ nhìn thấy bản vẽ đóng thuyền do Kim Phi vẽ ra, khiến Hồng Đào Bình hiểu rõ anh ta nghĩ sai rồi
Cho dù là ròng rọc của Kim Phi nói, hay con thuyền Kim Phi tự mình thiết kế ra, đều có thể bỏ xa nhà họ Hồng một khoảng lớn.
'Thảo nào Kim Phi không muốn nhận anh ta làm nô lệ, cũng không định khống chế anh ta.
Căn bản là người ta chướng mắt kĩ năng của nhà họ Hồng.
Nghĩ đến đây, Hồng Đào Bình chỉ ước tìm một cái khe đất để chui vào.
Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn
Cũng may Đường Tiểu Bắc vào nhà, đánh vỡ sự xấu hổ của Hồng Đào Bình.
Anh ta thu hồi tâm tư, lại nhìn về phía bản vẽ lần nữa.
Một lát sau thì nhíu mày hỏi: “Tiên sinh, con thuyền này của ngài không phải thuyền hàng nhỉ?”
“Mäắt quả Hồng công tử quả là sáng như đuốc, ta chuẩn bị chế tạo tàu chiến." Kim Phi gật đầu.
“Tàu chiến.” Hồng Đào Bình hơi sửng sốt.
Anh ta biết Kim Phi là ông chủ của thương hội Kim Xuyên, Kim Phi đóng thuyền khách thuyền hàng, anh ta đều có thể hiểu.
Nhưng không hiểu Kim Phi đóng tàu chiến làm gì? “Đúng, chính là tàu chiến.”
Kim Phi nói: “Tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta trên đất bằng không sợ bất kì kẻ địch nào, nhưng trên mặt nước lại không được, thời gian trước trên sông Trường Giang người của †a bị một đám thủy tặc đánh lén, thương vong nặng nề, lần này †a tới Đông Hải, là để đuổi giết thủy tặc.
Về sau thương hội Kim Xuyên chúng ta cũng thường xuyên phải đi dọc theo Trường Giang để làm buôn bán, không hiểu cách chiến đấu trên nước thì không được, cho nên ta muốn huấn luyện một đám thủy quân. Huấn luyện thủy quân, đường nhiên cần đóng tàu chiến rồi”
“Nhưng theo kích cỡ của tiên sinh đánh dấu, con thuyền này thích hợp chạy trên biến, nếu dùng trên sông Trường Giang thì dùng không đúng chỗ lắm” Hồng Đào Bình nhíu mày nói.
“Thuyền hàng bình thường dùng trên Trường Giang, chắc chắn công tử hiểu biết nhiều hơn ta, cho nên ta không vẽ, công tử cứ nhìn mà làm là được.”
Kim Phi nói: “Bản vẽ đóng thuyền này, là chuyên dùng để đánh cướp biển trên biển.”
Trường Giang là đất liền sông nước, sóng gió khá nhỏ, khả năng lật thuyền rất bé, dùng loại thuyền boong truyền thống của Đại Khang là được.
Người ở trên boong thuyền, trong khoang thì chuyên chở hàng hóa, năng lực vận tải còn mạnh hơn thuyền lớn, ở trong boong thuyền cũng thoải mái hơn trong khoang thuyền.
Thuyền lớn do Kim Phi thiết kế, hoàn toàn coi khả năng tác chiến làm yếu tố hàng đầu, ưu điểm lớn nhất là vững vàng, nhưng ở trên đó không thoải mái lắm.
Nhưng so sánh với an toàn, hy sinh chút thoải mái, cũng đáng giá.
Sau này khả năng thương hội Kim xuyên tiến hành buôn bán ngoài biển xa rất lớn, thủy tặc gần Đông Hải càng ngày càng hung hăng ngang ngược, Kim Phi không thể không phòng bị.
Loại thuyền lớn này, là bước đầu tiên Kim Phi chuẩn bị cho. hành trình trên biển xa ngày sau.
Nếu Hồng Đào Bình có thể làm ra, sức chiến đấu chắc chắn sẽ vượt qua tàu chiến của Trịnh Trì Viễn rất nhiều.
“Tiên sinh muốn đánh cướp biển à?”
Hồng Đào Bình buông bản vẽ nói.
“Ta không có tài, nhưng cũng coi như là một quân nhân, đường bờ biển cũng là biên cương của Đại Khang, quan trọng như thành Vị Châu, thành Tây Xuyên, lại bị cướp biển tập kích quấy rối nhiều lần, tất nhiên ta không thể ngồi yên không quan tâm tới được.”
Kim Phi dõng dạc hùng hồn nói.