Đứng trên đỉnh dốc Đại Mãng nhìn xuống, không gian rộng mở phía dưới chân dốc bị bóng. tối bao phủ, tất cả những người quỳ ở đó đều là dân thường.
Một đám tang khổng lồ ngoắn ngoèo giữa biển người.
Chiếc quan tài màu đen hiện ra, quần áo của những người khiêng quan tài cũng là màu đen.
Dường như ngay cả ông trời cũng không thể chịu đựng được hơn nữa, dần dần một đám mây đen kéo đến che khuất ánh nắng.
Hàng chục ngàn người đồng thời tụ tập tại khoảng đất trống ấy, không một ai tổ chức hay yêu cầu, nhưng cũng không ai lên tiếng nói chuyện.
Chỉ có tiếng bước chân nặng nề của đám tang khiêng quan tài.
Dần dần, có vài người bắt đầu khẽ khóc.
Cứ thế, những người xung quanh giống như bị lây nhiễm, cũng lần lượt khóc theo.
Trận chiến này diễn ra ở khoảng đất trống bên ngoài cổng thành nên Cửu công chúa và Mạnh Thiên Hải đề nghị chôn cất binh lính và dân thường đã ngã xuống gần chiến trường. Nhưng bị Kim Phi từ chối
Ở kiếp trước, y đã chứng kiến thành phố phát triển nhanh như thế nào, đồng thời y cũng từng chứng kiến Thành An sau này lớn hơn Tây Xuyên bây giờ bao nhiêu.
Xây dựng bia tưởng niệm ở một nơi như vậy không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu chiếm một diện tích lớn để xây dựng nghĩa trang, chắc chắn sẽ cản trở sự phát triển của thành Tây Xuyên trong tương lai.
`cũng không muốn đợi đến khi y chết rồi, nghĩa trang kia sẽ bị dỡ bỏ.
Vì vậy, y quyết liệt yêu cầu chọn một sườn đồi xa hơn về phía tây dốc Đại Mãng làm nghĩa trang.
Chu Du Đạt đã dẫn người đào hố mộ trên sườn đồi.
Chờ tới khi mấy người Tân Phong khiêng quan tài đến, người dân cùng giúp chôn cất quan tài.
Sau đó, các tiên sinh biết chữ viết tên người được chôn cất, ngày sinh, ngày mất, nơi sinh và những thông tin cơ bản khác lên bia mộ.
Cái gọi là bia mộ thực ra là một tấm biển bằng gỗ được dựng lên.
Có điều, Tân Phong đã bỏ ra hàng nghìn lượng bạc để thuê thợ đá, sau này sẽ dần thay thế bia mộ bằng gỗ bằng bia đá.
Tuy nhiên, tổng số binh lính và dân thường thiệt mạng trong trận chiến này đã vượt quá mười nghìn người, dùng cách đục để khắc từng thông tin chỉ của từng người thì khối lượng công việc lớn hơn nhiều so với việc xây dựng một tượng đài, ước tính sẽ rất khó khăn để hoàn thành trong một hoặc hai năm.
Lúc này, người dân tiếp tục kéo đến từ trong thành.
Vốn bọn họ chỉ định ra ngoài hóng hớt, nhưng khi nhìn thấy đám tang, họ cũng bị bầu không khí trang nghiêm, sự đau buồn ảnh hưởng, đồng loạt quỳ xuống hai bên đường tiễn đưa binh lính và dân thường đã hy sinh.
Đám tang bắt đầu từ dốc Đại Mãng và kéo dài đến nghĩa trang, những người đưa tiễn cũng quỳ xuống từ dốc Đại Mãng đến nghĩa trang
'Toàn bộ quá trình kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ trước khi đội tang lễ lấp hết quan tài.
Lúc này, tiểu đoàn Thiết Hổ, quân Uy Thắng đều tập trung về phía nam nghĩa trang, tạo thành một đội hình vuông vức ngay ngắn.
Ba mặt còn lại của nghĩa trang cũng bị vô số người vây quanh!
Nhưng toàn bộ nghĩa trang yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả trẻ em cũng không dám nói to.
"Báo cáo tướng quân, toàn bộ binh lính và dân thường đều đã an táng xong!"
Một tướng quân Uy Thằng chạy đến báo. cáo với Mạnh Thiên Hải.
Mạnh Thiên Hải gật đầu, nhìn về phía Cửu công chúa.
Cửu công chúa lại nhìn về phía Kim Phi. "Đánh trống!"
Kim Phi cao giọng hô.
Tùng! Tùng! Tùng!
Hàng chục nhân viên hộ tống đánh trống trận cùng một lúc.
"Tiếng trống vang vọng khắp nghĩa trang.
“Kính lễ!"
Kim Phi lần nữa hô.
Hoa!
Nhân viên hộ tống, tiểu đoàn Thiết Hổ, tướng sĩ quân Uy Thắng đều khoanh tay phải và đặt nắm đấm lên ngực.
Đây là quân lễ của Đại Khang!
Mọi người cũng tự động quỳ xuống đất lần nữa.
"Bản pháo!"
Kim Phi lần nữa hô.
Một đám tang khổng lồ ngoắn ngoèo giữa biển người.
Chiếc quan tài màu đen hiện ra, quần áo của những người khiêng quan tài cũng là màu đen.
Dường như ngay cả ông trời cũng không thể chịu đựng được hơn nữa, dần dần một đám mây đen kéo đến che khuất ánh nắng.
Hàng chục ngàn người đồng thời tụ tập tại khoảng đất trống ấy, không một ai tổ chức hay yêu cầu, nhưng cũng không ai lên tiếng nói chuyện.
Chỉ có tiếng bước chân nặng nề của đám tang khiêng quan tài.
Dần dần, có vài người bắt đầu khẽ khóc.
Cứ thế, những người xung quanh giống như bị lây nhiễm, cũng lần lượt khóc theo.
Trận chiến này diễn ra ở khoảng đất trống bên ngoài cổng thành nên Cửu công chúa và Mạnh Thiên Hải đề nghị chôn cất binh lính và dân thường đã ngã xuống gần chiến trường. Nhưng bị Kim Phi từ chối
Ở kiếp trước, y đã chứng kiến thành phố phát triển nhanh như thế nào, đồng thời y cũng từng chứng kiến Thành An sau này lớn hơn Tây Xuyên bây giờ bao nhiêu.
Xây dựng bia tưởng niệm ở một nơi như vậy không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu chiếm một diện tích lớn để xây dựng nghĩa trang, chắc chắn sẽ cản trở sự phát triển của thành Tây Xuyên trong tương lai.
`cũng không muốn đợi đến khi y chết rồi, nghĩa trang kia sẽ bị dỡ bỏ.
Vì vậy, y quyết liệt yêu cầu chọn một sườn đồi xa hơn về phía tây dốc Đại Mãng làm nghĩa trang.
Chu Du Đạt đã dẫn người đào hố mộ trên sườn đồi.
Chờ tới khi mấy người Tân Phong khiêng quan tài đến, người dân cùng giúp chôn cất quan tài.
Sau đó, các tiên sinh biết chữ viết tên người được chôn cất, ngày sinh, ngày mất, nơi sinh và những thông tin cơ bản khác lên bia mộ.
Cái gọi là bia mộ thực ra là một tấm biển bằng gỗ được dựng lên.
Có điều, Tân Phong đã bỏ ra hàng nghìn lượng bạc để thuê thợ đá, sau này sẽ dần thay thế bia mộ bằng gỗ bằng bia đá.
Tuy nhiên, tổng số binh lính và dân thường thiệt mạng trong trận chiến này đã vượt quá mười nghìn người, dùng cách đục để khắc từng thông tin chỉ của từng người thì khối lượng công việc lớn hơn nhiều so với việc xây dựng một tượng đài, ước tính sẽ rất khó khăn để hoàn thành trong một hoặc hai năm.
Lúc này, người dân tiếp tục kéo đến từ trong thành.
Vốn bọn họ chỉ định ra ngoài hóng hớt, nhưng khi nhìn thấy đám tang, họ cũng bị bầu không khí trang nghiêm, sự đau buồn ảnh hưởng, đồng loạt quỳ xuống hai bên đường tiễn đưa binh lính và dân thường đã hy sinh.
Đám tang bắt đầu từ dốc Đại Mãng và kéo dài đến nghĩa trang, những người đưa tiễn cũng quỳ xuống từ dốc Đại Mãng đến nghĩa trang
'Toàn bộ quá trình kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ trước khi đội tang lễ lấp hết quan tài.
Lúc này, tiểu đoàn Thiết Hổ, quân Uy Thắng đều tập trung về phía nam nghĩa trang, tạo thành một đội hình vuông vức ngay ngắn.
Ba mặt còn lại của nghĩa trang cũng bị vô số người vây quanh!
Nhưng toàn bộ nghĩa trang yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả trẻ em cũng không dám nói to.
"Báo cáo tướng quân, toàn bộ binh lính và dân thường đều đã an táng xong!"
Một tướng quân Uy Thằng chạy đến báo. cáo với Mạnh Thiên Hải.
Mạnh Thiên Hải gật đầu, nhìn về phía Cửu công chúa.
Cửu công chúa lại nhìn về phía Kim Phi. "Đánh trống!"
Kim Phi cao giọng hô.
Tùng! Tùng! Tùng!
Hàng chục nhân viên hộ tống đánh trống trận cùng một lúc.
"Tiếng trống vang vọng khắp nghĩa trang.
“Kính lễ!"
Kim Phi lần nữa hô.
Hoa!
Nhân viên hộ tống, tiểu đoàn Thiết Hổ, tướng sĩ quân Uy Thắng đều khoanh tay phải và đặt nắm đấm lên ngực.
Đây là quân lễ của Đại Khang!
Mọi người cũng tự động quỳ xuống đất lần nữa.
"Bản pháo!"
Kim Phi lần nữa hô.