Binh lính nữ còn chưa nói hết câu đã ho ra hai ngụm máu tươi, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập.
Ngụy Vô Nhai thấy vậy thì mau chóng tiến lên trước vài bước, vỗ vài cái lên lưng binh lính nữ, sau đó lại siết tay đấm nhẹ vào dưới nách thì nhìn thấy binh lính nữ lại phun ra mấy ngụm máu bầm, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Thế nhưng hô hấp đã ổn định trở lại.
“Tiểu thư của mấy người ở đâu? Thổ phỉ có bao nhiêu người?”
Kim Phi lo sợ binh lính nữ lại xảy ra vấn đề, cũng không hỏi quá trình diễn ra sự việc mà hỏi luôn địa điểm và số người của đối phương.
“Ở núi Ngũ Lang huyện Thanh Sơn... thổ phỉ có... hơn bốn nghìn người!”, binh lính nữ trả lời.
“Sao huyện Thanh Sơn lại có nhiều thổ phỉ như vậy? Đây có thể gọi là phản quân rồi nhỉ?”, Đại Lưu kinh ngạc hỏi.
Thông thường cường hào trợ giúp thổ phỉ thu thuế đều chỉ có mấy trăm người, đám thổ phỉ hơn một nghìn người như ở Hắc Thủy Câu cực kỳ hiếm gặp.
Dẫu sao việc nuôi thổ phỉ cũng phải tốn tiền, mấy trăm người đủ để thổ phỉ dọa nạt người dân.
Hắc Thủy Câu cũng vì người ủng hộ là Triệu huyện úy, địa bàn lớn, lại ở gần đường lớn, từng cản đường lập thẻ thu lộ phí mới có thể phát triển tới quy mô cả nghìn người.
Trước kia Đại Lưu cũng từng làm nhân viên hộ tống, vào nam ra bắc đi qua không ít địa phương, từng gặp không ít thổ phỉ, nhưng trước giờ hắn chưa từng nghe nói tới hang ổ thổ phỉ nào hơn bốn nghìn người.
Con số này lớn hơn số người của quân Ất Đẳng rất nhiều.
“Rất nhiều quân Ất Đẳng còn chẳng lên tới bốn nghìn người, chắc chắn không phải là một nhóm thổ phỉ mà là vài nhóm thổ phỉ tập hợp lại cùng nhau”, Kim Phi nói.
“Đúng...”, binh lính nữ yếu ớt gật đầu, sau đó cúi đầu xuống.
Ngụy Vô Nhai giơ tay đặt lên cổ tay của binh lính nữ, nói: “Kim tiên sinh, cô ấy mất máu quá nhiều, lại đi một quãng đường dài, cộng thêm việc quá lo lắng nên đã ngất xỉu”.
“A Kiện, ngươi mau chóng đưa cô ấy tới đội điều trị, Đại Xuyên, ngươi lập tức tới tìm Triệu Lão Sơn, bảo ông ấy nghe ngóng xem trong tổ hai có người của huyện Thanh Sơn hay người thân thuộc với núi Ngũ Lang hay không”.
Kim Phi nhanh chóng dặn dò, sau đó nhìn về phía Ngụy Vô Nhai: “Ngụy tiên sinh, bên phía ta có việc gấp nên không thể trò chuyện thêm với các vị được nữa, Đại Cường, ngươi đưa các ông ấy trở về, bảo trưởng làng tiếp đón trước đã”.
“Tiên sinh sự tình cấp bách, ta đi xem vết thương của cô gái này thế nào”.
Ngụy tiên sinh vội vàng nói.
“Tiếp đón không chu đáo, mong các vị không trách tội”.
Kim Phi hành lễ nghiêm chỉnh với mấy ông lão rồi quay người lên ngựa, dẫn theo Đại Lưu tiến thẳng về phía đại bản doanh cựu binh sau núi.
Chẳng mấy chốc, trong đại bản doanh cựu binh đã vang lên những tiếng trống trầm thấp.
Dù cựu binh hay binh lính nữ, dù đang huấn luyện hay đang nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng trống tất cả đều buông việc đang dở tay xuống và lao như bay về phía đại bản doanh.
Trương Lương cũng lao ra khỏi phòng với vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn không hạ lệnh thì ai dám tự tiện gõ trống điểm tướng?
Kết quả vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay Kim Phi.
Ngụy Vô Nhai thấy vậy thì mau chóng tiến lên trước vài bước, vỗ vài cái lên lưng binh lính nữ, sau đó lại siết tay đấm nhẹ vào dưới nách thì nhìn thấy binh lính nữ lại phun ra mấy ngụm máu bầm, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Thế nhưng hô hấp đã ổn định trở lại.
“Tiểu thư của mấy người ở đâu? Thổ phỉ có bao nhiêu người?”
Kim Phi lo sợ binh lính nữ lại xảy ra vấn đề, cũng không hỏi quá trình diễn ra sự việc mà hỏi luôn địa điểm và số người của đối phương.
“Ở núi Ngũ Lang huyện Thanh Sơn... thổ phỉ có... hơn bốn nghìn người!”, binh lính nữ trả lời.
“Sao huyện Thanh Sơn lại có nhiều thổ phỉ như vậy? Đây có thể gọi là phản quân rồi nhỉ?”, Đại Lưu kinh ngạc hỏi.
Thông thường cường hào trợ giúp thổ phỉ thu thuế đều chỉ có mấy trăm người, đám thổ phỉ hơn một nghìn người như ở Hắc Thủy Câu cực kỳ hiếm gặp.
Dẫu sao việc nuôi thổ phỉ cũng phải tốn tiền, mấy trăm người đủ để thổ phỉ dọa nạt người dân.
Hắc Thủy Câu cũng vì người ủng hộ là Triệu huyện úy, địa bàn lớn, lại ở gần đường lớn, từng cản đường lập thẻ thu lộ phí mới có thể phát triển tới quy mô cả nghìn người.
Trước kia Đại Lưu cũng từng làm nhân viên hộ tống, vào nam ra bắc đi qua không ít địa phương, từng gặp không ít thổ phỉ, nhưng trước giờ hắn chưa từng nghe nói tới hang ổ thổ phỉ nào hơn bốn nghìn người.
Con số này lớn hơn số người của quân Ất Đẳng rất nhiều.
“Rất nhiều quân Ất Đẳng còn chẳng lên tới bốn nghìn người, chắc chắn không phải là một nhóm thổ phỉ mà là vài nhóm thổ phỉ tập hợp lại cùng nhau”, Kim Phi nói.
“Đúng...”, binh lính nữ yếu ớt gật đầu, sau đó cúi đầu xuống.
Ngụy Vô Nhai giơ tay đặt lên cổ tay của binh lính nữ, nói: “Kim tiên sinh, cô ấy mất máu quá nhiều, lại đi một quãng đường dài, cộng thêm việc quá lo lắng nên đã ngất xỉu”.
“A Kiện, ngươi mau chóng đưa cô ấy tới đội điều trị, Đại Xuyên, ngươi lập tức tới tìm Triệu Lão Sơn, bảo ông ấy nghe ngóng xem trong tổ hai có người của huyện Thanh Sơn hay người thân thuộc với núi Ngũ Lang hay không”.
Kim Phi nhanh chóng dặn dò, sau đó nhìn về phía Ngụy Vô Nhai: “Ngụy tiên sinh, bên phía ta có việc gấp nên không thể trò chuyện thêm với các vị được nữa, Đại Cường, ngươi đưa các ông ấy trở về, bảo trưởng làng tiếp đón trước đã”.
“Tiên sinh sự tình cấp bách, ta đi xem vết thương của cô gái này thế nào”.
Ngụy tiên sinh vội vàng nói.
“Tiếp đón không chu đáo, mong các vị không trách tội”.
Kim Phi hành lễ nghiêm chỉnh với mấy ông lão rồi quay người lên ngựa, dẫn theo Đại Lưu tiến thẳng về phía đại bản doanh cựu binh sau núi.
Chẳng mấy chốc, trong đại bản doanh cựu binh đã vang lên những tiếng trống trầm thấp.
Dù cựu binh hay binh lính nữ, dù đang huấn luyện hay đang nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng trống tất cả đều buông việc đang dở tay xuống và lao như bay về phía đại bản doanh.
Trương Lương cũng lao ra khỏi phòng với vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn không hạ lệnh thì ai dám tự tiện gõ trống điểm tướng?
Kết quả vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay Kim Phi.