Kim Phi cầm ống nhòm, nhìn vào bờ, thấy một cô gái đang điên cuồng vẫy tay với Trấn Viễn số 2.
Cô gái này nhìn hơi quen nhưng nhất thời Kim Phi không. nhớ ra đã gặp ở đâu.
Nhưng vốn dĩ Kim Phi có ý định cứu người, bây giờ đối phương lại biết bản thân, Kim Phi không do dự nữa, xoay người nói với đại đội trưởng: “Phái một chiếc ca-nô đến cứu họ!”
“Tiên sinh, ngài biết bọn họ sao?” Đại đội trưởng lo lắng hỏi.
Giang Nam hỗn loạn, nếu anh ta cứu người, khiến cho. Kim Phi xảy ra chuyện thì anh ta sẽ là tội nhân của cả Xuyên Thục này.
“Khá quen." Kim Phi gật đầu, y nhìn ra nỗi lo lắng của đại đội trưởng bèn nói: “Cứu người trước đi, sau đó, để bọn họ ở ca - nô, đến khi xác nhận thân phận xong mới để bọn họ lên thuyền:
“Được!” Lúc này đại đội trưởng mới yên tâm.
Chỉ cần đừng để đối phương lên thuyền tiếp xúc với Kim Phi, vậy sẽ không có việc gì lớn.
Tình hình trên bờ ngày càng nguy hiểm, nếu đã quyết định cứu người, đại đội trưởng cũng không dám chậm trễ, hành lễ với Kim Phi rồi chạy đi.
Chốc lát sau, hai chiếc ca-nô đã chạy ra ngoài.
Trên đỉnh đầu, một chiếc phi thuyền cũng chậm rãi quay đầu.
Trên ca-nô, nhân viên hộ tống lấy một quả lựu đạn, sau đó ném vào trong nước.
Bùm!
Cùng với tiếng nổ vang dội, một đợt sóng cũng nổi lên trên mặt sông.
Những người đang đánh nhau trên bờ sông cũng vì vậy mà dừng lại.
“Thổ phỉ trên bờ nghe đây, dừng tay lại hết, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Đội trưởng nhân viên hộ tống trên ca-nô hét lớn bằng chiếc loa sắt.
“Quân gia, bọn ta không phải là thổ phi, bọn ta là dân thường!”
Một người đàn ông cường tráng đi ra từ trên bờ, hét về phía ca-nô: “Quân gia tiêu cục Trấn Viễn, không phải mọi người khuyến khích bọn ta đánh cường hào chia ruộng đất sao, sao bây giờ lại ngăn cản chúng ta?”
“Đội trưởng, bọn ta không phải là cường hào, cũng không có ruộng đất!”
Cô gái vừa mới hét vội nói: “Trước kia ta là chưởng quầy. của thương hội, sau khi đoàn tụ với người nhà đã kinh doanh vải, vải bọn ta đều mua từ Xuyên Thục, tiên sinh và phu nhân Tiểu Bắc đều biết taI
Bọn ta đều là người kinh doanh lương thiện, từ trước đến nay không bao giờ bán lương tâm để kiếm tiền, mỗi tháng còn chỉ không ít tiền mua lương thực nấu cháo!”
Nói đến đây, cô gái tức giận chỉ đám người vây đánh trên bờ nói: “Các người là đồ vô ơn, có người nào chưa từng ăn cháo của nhà ta, bây giờ lại truy sát bọn ta, lương tâm của các ngươi bị chó ăn rồi sao?”
Trong đám người, không ít người bị mắng đến mức cúi đầu xuống.
Người đàn ông cường tráng dẫn đầu thấy tình hình không ổn, vội nói: “Nói bậy, địa chủ không phải là người, người buôn vải các ngươi cũng không phải là loại người tốt, tiền các ngươi kiếm cũng là tiền từ máu mồ hôi của người dân bọn ta, thời tiết càng lạnh, các ngươi bán vải lại càng đắt, thật muốn ép chết người nghèo như bọn tai”
“Đó là những nhà buôn vải khác, nhà họ Nhạc chúng ta bán vải có khi nào đột nhiên tăng giá không?” Cô gái cãi lại.
Người đàn ông cường tráng nghe vậy cũng không thể nói gì hơn.
Nhân viên hộ tống trên ca-nô gần đây vẫn luôn hoạt động ở Giang Nam, hiểu rất rõ tình hình ở Giang Nam, nghe đến đây đã hiểu xảy ra chuyện gì, bèn hét lên: “Ông đây không quan tâm chuyện các ngươi đánh cường hào chia ruộng đất, nhưng cô gái này là nhà tiêu thụ của thương hội Kim Xuyên, các ngươi máu cút cho ông, nếu không sẽ xử lý thổ phỉ theo luật!”
Lời vừa dứt, nhân viên hộ tống trên boong thuyền ca-nô lập tức quay cung nỏ hạng nặng và máy bản đá.
Cô gái này nhìn hơi quen nhưng nhất thời Kim Phi không. nhớ ra đã gặp ở đâu.
Nhưng vốn dĩ Kim Phi có ý định cứu người, bây giờ đối phương lại biết bản thân, Kim Phi không do dự nữa, xoay người nói với đại đội trưởng: “Phái một chiếc ca-nô đến cứu họ!”
“Tiên sinh, ngài biết bọn họ sao?” Đại đội trưởng lo lắng hỏi.
Giang Nam hỗn loạn, nếu anh ta cứu người, khiến cho. Kim Phi xảy ra chuyện thì anh ta sẽ là tội nhân của cả Xuyên Thục này.
“Khá quen." Kim Phi gật đầu, y nhìn ra nỗi lo lắng của đại đội trưởng bèn nói: “Cứu người trước đi, sau đó, để bọn họ ở ca - nô, đến khi xác nhận thân phận xong mới để bọn họ lên thuyền:
“Được!” Lúc này đại đội trưởng mới yên tâm.
Chỉ cần đừng để đối phương lên thuyền tiếp xúc với Kim Phi, vậy sẽ không có việc gì lớn.
Tình hình trên bờ ngày càng nguy hiểm, nếu đã quyết định cứu người, đại đội trưởng cũng không dám chậm trễ, hành lễ với Kim Phi rồi chạy đi.
Chốc lát sau, hai chiếc ca-nô đã chạy ra ngoài.
Trên đỉnh đầu, một chiếc phi thuyền cũng chậm rãi quay đầu.
Trên ca-nô, nhân viên hộ tống lấy một quả lựu đạn, sau đó ném vào trong nước.
Bùm!
Cùng với tiếng nổ vang dội, một đợt sóng cũng nổi lên trên mặt sông.
Những người đang đánh nhau trên bờ sông cũng vì vậy mà dừng lại.
“Thổ phỉ trên bờ nghe đây, dừng tay lại hết, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Đội trưởng nhân viên hộ tống trên ca-nô hét lớn bằng chiếc loa sắt.
“Quân gia, bọn ta không phải là thổ phi, bọn ta là dân thường!”
Một người đàn ông cường tráng đi ra từ trên bờ, hét về phía ca-nô: “Quân gia tiêu cục Trấn Viễn, không phải mọi người khuyến khích bọn ta đánh cường hào chia ruộng đất sao, sao bây giờ lại ngăn cản chúng ta?”
“Đội trưởng, bọn ta không phải là cường hào, cũng không có ruộng đất!”
Cô gái vừa mới hét vội nói: “Trước kia ta là chưởng quầy. của thương hội, sau khi đoàn tụ với người nhà đã kinh doanh vải, vải bọn ta đều mua từ Xuyên Thục, tiên sinh và phu nhân Tiểu Bắc đều biết taI
Bọn ta đều là người kinh doanh lương thiện, từ trước đến nay không bao giờ bán lương tâm để kiếm tiền, mỗi tháng còn chỉ không ít tiền mua lương thực nấu cháo!”
Nói đến đây, cô gái tức giận chỉ đám người vây đánh trên bờ nói: “Các người là đồ vô ơn, có người nào chưa từng ăn cháo của nhà ta, bây giờ lại truy sát bọn ta, lương tâm của các ngươi bị chó ăn rồi sao?”
Trong đám người, không ít người bị mắng đến mức cúi đầu xuống.
Người đàn ông cường tráng dẫn đầu thấy tình hình không ổn, vội nói: “Nói bậy, địa chủ không phải là người, người buôn vải các ngươi cũng không phải là loại người tốt, tiền các ngươi kiếm cũng là tiền từ máu mồ hôi của người dân bọn ta, thời tiết càng lạnh, các ngươi bán vải lại càng đắt, thật muốn ép chết người nghèo như bọn tai”
“Đó là những nhà buôn vải khác, nhà họ Nhạc chúng ta bán vải có khi nào đột nhiên tăng giá không?” Cô gái cãi lại.
Người đàn ông cường tráng nghe vậy cũng không thể nói gì hơn.
Nhân viên hộ tống trên ca-nô gần đây vẫn luôn hoạt động ở Giang Nam, hiểu rất rõ tình hình ở Giang Nam, nghe đến đây đã hiểu xảy ra chuyện gì, bèn hét lên: “Ông đây không quan tâm chuyện các ngươi đánh cường hào chia ruộng đất, nhưng cô gái này là nhà tiêu thụ của thương hội Kim Xuyên, các ngươi máu cút cho ông, nếu không sẽ xử lý thổ phỉ theo luật!”
Lời vừa dứt, nhân viên hộ tống trên boong thuyền ca-nô lập tức quay cung nỏ hạng nặng và máy bản đá.