Nữ công nhân ở núi Thiết Quán lần đầu tham gia trận chiến đánh lén thổ phỉ ở núi Dương Khuyên, lần đó họ chưa chuẩn bị đầy đủ, thương vong nặng nề, nhưng nữ công nhân vẫn không rút lui mà vẫn tiếp tục chống cự dưới sự chỉ đạo của Tân Phi, cho đến khi Quan Hạ Nhi và Lưu Thiết dẫn ky binh đến, một đòn đánh bại thổ phỉ.
Sau trận chiến đó, Tả Phi Phi và các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đã rút ra kinh nghiệm, tích cực nghiên cứu chiến thuật và hợp tác, lại chủ động tìm Kim Phi nhờ các nhân viên hộ tống chỉ dẫn nữ công nhân.
Khi Phùng tiên sinh dẫn đại quân Thổ Phiên và thổ phỉ bao vây làng Tây Hà, các cô nương của núi Thiết Quán lại dũng cảm tiến lên.
Khi đó, không chỉ ý thức phối hợp mà còn tinh thần chiến đấu của cả hai đều tốt hơn nhiều so với lúc ở núi Dương Khuyên, họ chiến đấu liên tục với kẻ địch trong suốt trận chiến và không hề mất vị trí cho đến khi kết thúc trận chiến.
Lần này đến thành Du Quan, biểu hiện của nữ công nhân càng thêm rõ, cũng đạt được sự công nhận của mọi người.
Vì vậy, Cửu công chúa dự định ban hành công văn chính thức khen ngợi nữ công nhân trước khi lên đường lần này.
Các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều thấy mọi người đang nhìn bọn họ, lưng càng thẳng hơn, trên mặt cũng tràn đầy sự kiêu ngạo và tự hào.
Điều này làm cho nữ công nhân ở xưởng dệt cảm thấy khó chịu.
Khi mặt trời mọc, Thiết Thế Hâm chủ trì buổi lễ, nháy một bên mắt, hàng chục chiếc trống trận cao bằng một người đồng thời đánh lên, bầu không khí trở nên trang trọng và trang nghiêm.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên Cửu công chúa trên cao đài.
Tiếng trống dừng lại, Tân Minh đứng sau Cửu công chúa tiến lên một bước, mở thánh chỉ trong tay, hét lớn vào loa sắt: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, người Đảng Hạng phương bắc lòng lang dạ sói..."
Nửa đầu thánh chỉ chủ yếu nêu lên vô số tội ác mà người Đảng Hạng đã gây ra đối với đồng bằng Trung Nguyên, để người dân hiểu được tính chính nghĩa của trận chiến này, đồng thời để người dân có chung lòng căm thù giặc.
Phần giữa chủ yếu mô tả tình huống mà phía ta phải chống trả.
Phần cuối nói về thành tích của Kim Phi, sau đó tuyên bố Kim Phi sẽ là tổng chỉ huy trận chiến này.
Chiếc loa sắt này được chế tạo đặc biệt, càng có lợi cho việc khuếch đại âm thanh, Tân Minh có thể coi là con nhà võ, trung khí mạnh mẽ, ngay cả người dân đứng phía sau cũng phải miễn cưỡng nghe rõ nội dung của thánh chỉ.
Nhưng thánh chỉ là văn bản hình thức, cho dù Thiết Thế Hâm chịu trách nhiệm viết nó, có cố gắng viết theo cách thông thường nhưng vẫn rất nho nhã, hầu hết người dân vẫn nghe không hiểu.
Có điều, làng Tây Hà hiện được coi là một trong những trung tâm kinh tế chính trị của Xuyên Thục, quy tụ nhiều nhân tài, nên họ có thể hiểu được.
Dưới sự giải thích của những người này, có lẽ người dân cũng hiểu, thánh chỉ nói nhiều như, thực ra có thể tóm tắt trong ba điểm.
Thứ nhất, người Đảng Hạng là kẻ vong ân bội nghĩa, tiên sinh đối xử tốt với chúng như vậy, nhưng chúng vẫn muốn cướp của chúng ta.
Thứ hai, chúng ta nhất định phải đánh trả, đánh cho chúng quay về, nếu không người Đảng Hạng sẽ ngày càng quá đáng.
Thứ ba, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương - Kim tướng quân là chiến thần hạ phàm, bất khả chiến bại trong mọi trận chiến, nhất định sẽ đánh cho người Đảng Hạng thất bại thảm hại, khóc chạy về quê hương.
“Ôi trời, ta nghe Tân Minh đọc lâu như vậy, một chữ cũng không hiểu, còn tưởng là đang nói gì chứ, không phải là muốn đánh người Đảng Hạng sao, nói luôn vậy không được à? Còn ra vẻ nho nhã.”
Một người dân trong thôn có chút bất mãn.
“Ngươi hiểu cái gì? Đây là thánh chỉ, phải được ghi lại trong sử sách, đương nhiên phải nói rõ tình hình rồi.”
Một người đọc sách bên ngoài giải thích: “Chúng ta nên biết người Đảng Hạng đáng chết, nhưng những người hàng trăm sau chưa chắc đã biết, vì vậy phải viết rõ tình hình.”
“Các người đừng nói nữa, mau nhìn kìa, tiên sinh lên đài rồi.
Trên đài điểm tướng, Kim Phi mặc áo giáp, đeo một thanh hắc đao trên thắt lưng, y từng bước ởi lên đài điểm tướng, đứng trước mặt Cửu công chúa và trịnh trọng hành lễ với Cửu Công chúa.
Lúc riêng tư, hai người là vợ chồng, Cửu công chúa rất nghe lời Kim Phi, nhưng bây giờ là dịp trang trọng, Cửu công chúa là người cao quý nhất trong số những người có mặt.
Kim Phi nhất định phải bảo vệ tôn nghiêm của cô ấy.
Sau trận chiến đó, Tả Phi Phi và các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đã rút ra kinh nghiệm, tích cực nghiên cứu chiến thuật và hợp tác, lại chủ động tìm Kim Phi nhờ các nhân viên hộ tống chỉ dẫn nữ công nhân.
Khi Phùng tiên sinh dẫn đại quân Thổ Phiên và thổ phỉ bao vây làng Tây Hà, các cô nương của núi Thiết Quán lại dũng cảm tiến lên.
Khi đó, không chỉ ý thức phối hợp mà còn tinh thần chiến đấu của cả hai đều tốt hơn nhiều so với lúc ở núi Dương Khuyên, họ chiến đấu liên tục với kẻ địch trong suốt trận chiến và không hề mất vị trí cho đến khi kết thúc trận chiến.
Lần này đến thành Du Quan, biểu hiện của nữ công nhân càng thêm rõ, cũng đạt được sự công nhận của mọi người.
Vì vậy, Cửu công chúa dự định ban hành công văn chính thức khen ngợi nữ công nhân trước khi lên đường lần này.
Các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều thấy mọi người đang nhìn bọn họ, lưng càng thẳng hơn, trên mặt cũng tràn đầy sự kiêu ngạo và tự hào.
Điều này làm cho nữ công nhân ở xưởng dệt cảm thấy khó chịu.
Khi mặt trời mọc, Thiết Thế Hâm chủ trì buổi lễ, nháy một bên mắt, hàng chục chiếc trống trận cao bằng một người đồng thời đánh lên, bầu không khí trở nên trang trọng và trang nghiêm.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên Cửu công chúa trên cao đài.
Tiếng trống dừng lại, Tân Minh đứng sau Cửu công chúa tiến lên một bước, mở thánh chỉ trong tay, hét lớn vào loa sắt: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, người Đảng Hạng phương bắc lòng lang dạ sói..."
Nửa đầu thánh chỉ chủ yếu nêu lên vô số tội ác mà người Đảng Hạng đã gây ra đối với đồng bằng Trung Nguyên, để người dân hiểu được tính chính nghĩa của trận chiến này, đồng thời để người dân có chung lòng căm thù giặc.
Phần giữa chủ yếu mô tả tình huống mà phía ta phải chống trả.
Phần cuối nói về thành tích của Kim Phi, sau đó tuyên bố Kim Phi sẽ là tổng chỉ huy trận chiến này.
Chiếc loa sắt này được chế tạo đặc biệt, càng có lợi cho việc khuếch đại âm thanh, Tân Minh có thể coi là con nhà võ, trung khí mạnh mẽ, ngay cả người dân đứng phía sau cũng phải miễn cưỡng nghe rõ nội dung của thánh chỉ.
Nhưng thánh chỉ là văn bản hình thức, cho dù Thiết Thế Hâm chịu trách nhiệm viết nó, có cố gắng viết theo cách thông thường nhưng vẫn rất nho nhã, hầu hết người dân vẫn nghe không hiểu.
Có điều, làng Tây Hà hiện được coi là một trong những trung tâm kinh tế chính trị của Xuyên Thục, quy tụ nhiều nhân tài, nên họ có thể hiểu được.
Dưới sự giải thích của những người này, có lẽ người dân cũng hiểu, thánh chỉ nói nhiều như, thực ra có thể tóm tắt trong ba điểm.
Thứ nhất, người Đảng Hạng là kẻ vong ân bội nghĩa, tiên sinh đối xử tốt với chúng như vậy, nhưng chúng vẫn muốn cướp của chúng ta.
Thứ hai, chúng ta nhất định phải đánh trả, đánh cho chúng quay về, nếu không người Đảng Hạng sẽ ngày càng quá đáng.
Thứ ba, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương - Kim tướng quân là chiến thần hạ phàm, bất khả chiến bại trong mọi trận chiến, nhất định sẽ đánh cho người Đảng Hạng thất bại thảm hại, khóc chạy về quê hương.
“Ôi trời, ta nghe Tân Minh đọc lâu như vậy, một chữ cũng không hiểu, còn tưởng là đang nói gì chứ, không phải là muốn đánh người Đảng Hạng sao, nói luôn vậy không được à? Còn ra vẻ nho nhã.”
Một người dân trong thôn có chút bất mãn.
“Ngươi hiểu cái gì? Đây là thánh chỉ, phải được ghi lại trong sử sách, đương nhiên phải nói rõ tình hình rồi.”
Một người đọc sách bên ngoài giải thích: “Chúng ta nên biết người Đảng Hạng đáng chết, nhưng những người hàng trăm sau chưa chắc đã biết, vì vậy phải viết rõ tình hình.”
“Các người đừng nói nữa, mau nhìn kìa, tiên sinh lên đài rồi.
Trên đài điểm tướng, Kim Phi mặc áo giáp, đeo một thanh hắc đao trên thắt lưng, y từng bước ởi lên đài điểm tướng, đứng trước mặt Cửu công chúa và trịnh trọng hành lễ với Cửu Công chúa.
Lúc riêng tư, hai người là vợ chồng, Cửu công chúa rất nghe lời Kim Phi, nhưng bây giờ là dịp trang trọng, Cửu công chúa là người cao quý nhất trong số những người có mặt.
Kim Phi nhất định phải bảo vệ tôn nghiêm của cô ấy.