Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến đây, Kim Phi gật đầu: "Có thể chăm sóc cho thỏa đáng một chút, nhưng đừng quá lộ liễu."

"Vâng," Từ Cương quay đầu nhìn về phía Tiểu Triệu: "Tiểu Triệu, chuyện này giao cho ngươi, ngươi đi thu xếp!"

"Vâng," Tiểu Triệu vội vàng đảm bảo: "Ta nhất định sẽ khiến mấy người Hàn Lưu Thị thích Đông Hải, coi nơi này như nhà của mình!"

Sau đó, Kim Phi lại dặn dò một số chuyện khác nữa, mãi cho đến nửa đêm, bữa cơm tối này mới kết thúc.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng mà Kim Phi đã rời giường.

Đám người Từ Cương, Trịnh Trì Viễn và Tiểu Triệu còn dậy sớm hơn y, lúc Kim Phi đi ra ngoài, bọn họ đã đợi trong sân ở bên cạnh Kim Phi được một lúc rồi.

"Tiên sinh, thực sự không thể ở thêm mấy ngày à?” Từ Cương nói với vẻ muốn giữ lại: "Ta còn muốn xin ngài chỉ bảo thêm đó!"

"Từ đại nhân, ông cũng biết tình hình hiện tại mà, ta phải nhanh chóng quay về để nghĩ cách giải quyết!"

Kim Phi nói: "Còn bên Đông Hải, nếu có vấn đề gì thì ông có thể viết thư cho ta ngay lập tức, sau khi ta về sẽ dặn dò một tiếng, thư của ông không cần phải thông qua đội Chung Minh và viện Khu Mật, có thể đưa đến trên tay ta trước!"

"Cảm ơn tiên sinh!" Từ Cương hành lễ với Kim Phi.

Kim Phi đỡ Từ Cương dậy, đoàn người đi về phía bến tàu.

Ông Quy đợi ở bên ngoài bến tàu với Thủy Oa và Thẩm Tú Tú, khi nhìn thấy Kim Phi, ba người đều đi tới nghênh đón.

Thiết Chùy vốn muốn ngăn lại một chút để kiểm tra người, nhưng lại bị Kim Phi dùng ánh mắt ngăn lại.

Thiết Chùy liếc nhìn Bắc Thiên Tầm đang canh giữ ở bên cạnh Kim Phi, lại nhìn ba người ông Quy, từ bỏ việc kiểm tra người.

“Kim tiên sinh, đây là cá mà ông Quy bắt được, ta đã phơi khô, tặng cho ngài!"

Thẩm Tú Tú lấy một cái giỏ tre nhỏ từ trên lưng Thủy Oa xuống, bưng đến trước mặt Kim Phi: "Cám ơn ngài vì đã giúp ta báo thù!"

"Ông Quy bắt cá là để nuôi hai người các ngươi, làm sao ta có thể lấy đồ của các ngươi được chứ?" Kim Phi vội vàng xua tay.

"Tiên sinh đừng lo lắng, mặc dù ta đã già rồi, nhưng cũng chưa đến mức không thể chuyển động được nữa, bắt cá nuôi bọn chúng cũng không có vấn đề gì, hơn nữa, bây giờ Thủy Oa cũng có thể nhận tiền lương rồi!"

Ông Quy mỉm cười và nói: "Đây là tấm lòng của đứa bé, ngài đừng ghét bỏ, xin hãy nhận lấy đi!"

Kim Phi liếc mắt nhìn Thẩm Tú Tú với ánh mắt đầy mong đợi, rồi lại nhìn Thủy Oa và ông Quy, dùng hai tay để nhận giỏ cá.

Nhuận Nương nhìn thấy thế thì lấy một cây trâm ở trên đầu xuống, xuyên lên trên đầu của Thẩm Tú Tú.

“Phu nhân, không được, cái này quá quý giá rồi!" Lần này đến lượt ông Quy xua tay.

"Cá muối là tấm lòng của các người, đây cũng là tấm lòng của ta, ông Quy, ngài cũng đừng ghét bỏ." Nhuận Nương mỉm cười và nói: “Nếu không thì chúng ta không thể lấy những con cá muối này được!”

“Được rồi, ông Quy, ta về Kim Xuyên còn có việc, ta phải đi trước, cảm ơn ngài đã đến tiễn ta!”

Kim Phi đưa giỏ cá cho Thiết Chùy, rồi mới chắp tay với ông Quy, thuyền lầu trên bến tàu cũng đang phun ra một làn khói trắng, chứng tỏ nồi hơi đã được đun lên rồi.

Ông Quy thấy thế thì chỉ có thể để Thẩm Tú Tú hành lễ cảm ơn với Nhuận Nương.

"Từ đại nhân, Trịnh đại nhân và Hồng công tử, các ngươi cũng dừng bước đi!"

Kim Phi vẫy tay với đám người Từ Cương, Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình, rồi bước lên trên cầu dỡ hàng.

Bến tàu Kim Xuyên, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đứng trên cầu dỡ hàng nhìn về đội tàu đang dần giảm tốc ở phía xa.

“Đương gia nói muốn đi thành Du Quan, ta còn tưởng cùng lắm một tháng là về, ai ngờ đi lâu vậy.”

Quan Hạ Nhi nói: “Còn không về nữa, sắp đến Tết rồi.”

“Đúng đó, ta cũng không ngờ lần này tướng công đi lâu vậy.” Cửu công chúa cảm thán theo.

Ban đầu lúc Kim Phi đến thành Du Quan, cô ấy tưởng chỉ là đi xem các bộ lạc, kết quả ai mà biết Kim Phi đi qua Đông Hải lại muốn xây một tòa thành mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK