Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Phi nghe vậy, thất vọng thở dài.

Nhưng y cũng biết muốn Đông Man từ bỏ Hải Đông Thanh là rất khó, cho nên y cũng không phí lời thêm nữa, xua tay nói: "Đã như vậy, vậy thì bỏ đi! Đưa ba nghìn ngựa chiến, mười nghìn trâu ngựa và mười nghìn dê cừu đến đây, sau đó các người có thể đi dọn xác đi!"

Cho dù ở đây không cần nhiều ngựa chiến như vậy, nhưng dù đưa ngựa chiến tới để nhân viên hộ tống giết thịt thì vẫn phải tỏ thái độ ra.

"Tiên sinh, như vậy quá nhiều..." Công chúa Lộ Khiết khẽ cau mày: "Có thể bớt đi một ít được không?”

Cái giá này đã cao quá mức mà cô ta đưa ra để chuộc. vua về.

"Nếu cô không muốn đồng ý thì bỏ đi, ta cũng không ép cô!" Kim Phi hoàn toàn không nhẹ giọng.

"Vậy chuyện làm ăn thì sao?" "Chờ khi nào các cô quyết định thu hồi Hải Đông Thanh, chúng ta sẽ lại nói chuyện làm ăn." Kim Phi nói, lại cúi đầu cầm chén trà lên.

"Bổn cung biết rồi!"

Công chúa Lộ Khiết hiểu rằng Kim Phi không muốn nói thêm nữa, vì vậy cúi đầu hành lễ: "Lộ Khiết xin cáo từ!"

Sau khi hành lễ xong, cô ta quay người bước ra khỏi lều. "Tiên sinh, cứ thả cô ta đi như vậy sao?"

Lưu Thiết không cam lòng: "Công chúa Lộ Khiết rất có sức ảnh hưởng trên thảo nguyên, nếu thả cô ta đi chẳng phải sẽ là thả hổ về rừng sao?"

"Tiên sinh, không phải là ngài bị vẻ đẹp của cô ta mê hoặc đầu óc rồi đó chứ?"

Khánh Mộ Lam cũng phàn nàn: "Nếu ngài thích loại này, lúc về ta sẽ cho người tìm cho ngài một nhóm ở Xuyên Thục, ngài không thể lấy chuyện quân sự ra làm trò đùa được?

Tiên sinh, ngài quên Tấn vương rồi sao?"

Nghe thấy Khánh Mộ Lam nhắc đến Tấn vương, Kim Phi không khỏi cau mày.

Lúc trước thả cho Tấn vương đi, đã khiến cho Kim Phi và Cửu công chúa hối hận rất lâu.

Điền tiên sinh nhìn thấy sắc mặt Kim Phi thay đổi, mỉm cười nói: "Khánh cô nương, công chúa Lộ Khiết khác với Tấn vương, tiên sinh thả cho cô ta đi, cũng không phải là bị cô ta mê hoặc đầu óc, nếu không thì đã giữ cô ta lại rồi."

Nói đến đây, Điền tiên sinh vuốt râu nói: "Tiên sinh thả cho công chúa Lộ Khiết đi, nhất định là có ý gì sâu xa khác?”

Khánh Mộ Lam nghe vậy, nhận định là đạo lý này.

Nếu như Kim Phi thực sự coi trọng công chúa Lộ Khiết, y chỉ cần cho người bắt giữ lại là được, đến lúc đó không phải là muốn xử lý như thế nào thì xử lý như vậy sao?

Nghĩ đến đây, Khánh Mộ Lam vội vàng quay đầu nhìn về phía Kim Phi: "Tại sao ngài thả cho công chúa Lộ Khiết đi vậy, có phải là ngài có mưu tính gì khác không?"

"Cô đoán đi?" Kim Phi mỉm cười, nhưng không trả lời. Y thả cho công chúa Lộ Khiết đi thực sự là có mưu đồ.

Dĩ nhiên, không phải là mưu đồ vẻ đẹp của công chúa Lộ Khiết.

Khi địa vị của y tăng lên, đã thấy rất nhiều người đẹp, mức đánh giá người đẹp cũng tăng lên theo, công chúa Lộ Khiết thực sự xinh đẹp, nhưng trong mät Kim Phi cũng chỉ như vậy mà thôi.

Mưu đồ của Kim Phi là một chuyện khác.

"Ngài nói thẳng ra không phải là được rồi sao, còn phải bảo ta đoán..." Khánh Mộ Lam liếc nhìn Kim Phi: "Không muốn nói thì thôi đi!"

"Khánh cô nương không muốn đoán, để ta đoán được không?" Điền tiên sinh mỉm cười nhìn về phía Kim Phi.

Kim Phi ngạc nhiên liếc nhìn Điền tiên sinh, sau đó hiểu rằng ông ta đang lo lắng nhóm người Khánh Mộ Lam, Mạnh Thiên Hải hiểu nhầm mình, muốn giải thích thay mình.

Nếu Điền tiên sinh có ý tốt, Kim Phi cũng sẽ thuận theo. lời ông ta nói: "Tiên sinh cứ nói ra xem."

"Ta đoán tiên sinh cố ý thả cho công chúa Lộ Khiết đi, chắc chắn là vì để Đông Man loạn lên đúng không?" Điền tiên sinh mỉm cười hỏi.

"Không phải cô ta có sức ảnh hưởng lớn trên thảo nguyên sao, cô ta trở về chắc chẳn sẽ nhanh chóng đoàn kết Đông Man lại chứ?" Khánh Mộ Lam cau mày hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK