Một người bọn họ là thuyền trưởng số hiệu Kim Xuyên, do thủy quân dưới quyền của Trịnh Trì Viễn đảm nhiệm, một người là phó thuyền trưởng, do nhân viên hộ tống đảm nhiệm.
Thuyền trưởng chịu trách nhiệm về dẫn đường, phó thuyền trưởng phụ trách phương diện đảm bảo an toàn và tác chiến.
"Trịnh tướng quân! Tiểu đoàn trưởng!"
Hai người bước vào phòng làm việc, mỗi người tự hành lễ với lãnh đạo của mình.
"Ngưu Xuyên Tử, các ngươi đã gặp phải chuyện gì vậy, tại sao bây giờ mới trở về?
Đại Cường hành lễ quân đội lại, lo lắng hỏi.
"Tiểu đoàn trưởng, ngươi đừng nhắc tới nữa, khi chúng ta trở về kéo theo đồ quá nặng, lại không quen với vùng biển nước X, số hiệu Kim Xuyên va phải đá ngầm, đáy thuyền bị thủng một lỗ.
Cũng may tiên sinh thiết kế đáy thuyền số hiệu Kim Xuyên là kiểu tách rời, một trong các khoang đáy bị thủng, những khoang đáy khác vẫn còn tốt, không đến nỗi bị chìm thuyền.
Nhưng khi chúng ta dừng thuyền kiểm tra, người nước X đã phát hiện ra, cho nên bọn họ đã bao vây chúng ta.
May thay, việc đầu tiên chúng ta làm khi đến nước X là cho nổ tung toàn bộ thuyền chiến của bọn họ, cũng may là nơi thả neo cách xa bờ biển nước X, bọn họ chỉ có thể phái thuyền ca đến giao chiến.
Do đó thuyền cá của bọn họ đến cái nào là chúng ta cho nổ cái đó, cứ đánh như vậy đến hơn một tháng trời.
Sau đó chúng ta thấy đánh như vậy tiếp không phải là cách, dầu hỏa và lựu đạn sẽ có ngày tiêu hao hết, cho nên đã chủ động ra ngoài, phái phi thuyền đánh đến vương thành của bọn họ, nổ tung hoàng cung của bọn họ, bắt giữ một nhóm hoàng tử công chúa làm con tin, mới coi như là đánh bại bọn họ."
Phó thuyền trưởng nhân viên hộ tống nói: "Mặc dù người nước X đồng ý sẽ sửa thuyền cho chúng ta, nhưng bọn họ căn bản không thể sửa được thuyền số hiệu Kim Xuyên, chúng ta cũng không dám để cho bọn họ sửa thuyền, chỉ có thể sửa lại khoang thuyền đơn giản, sau đó miễn cưỡng đi về phía trước.
Nhưng sau khi chúng ta sửa xong khoang thuyền mới phát hiện ra, cú va chạm trước đó đã làm hỏng trục dẫn động cơ hơi nước, hai miệng thép dùng để cố định trục dẫn động đã bị gãy thành hai mảnh, khiến cho động cơ hơi nước không thể dùng được nữa.
Chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể ném bỏ vàng bạc tịch thu được từ nước X, dùng cánh buồm từ từ trở về, đi đến ngày hôm nay mới có thể trở về được.
Tiểu đoàn trưởng, ngươi không biết, bất kể là huynh đệ chúng ta, hay là các huynh đệ thủy quân, khi chiến đấu ở nước X bị bao vây lại, không có ai sợ hãi, nhưng vừa rồi chúng ta nhìn thấy đèn hiệu, gần như tất cả các huynh đệ đều bật khóc!"
Vừa nói, ánh mắt anh ta lại hơi đỏ lên.
Bình thường Đại Cường ghét nhất là khóc lóc sướt mướt, mỗi lần nhìn thấy đều đá bọn họ, nhưng lần này lại vỗ vai phó thuyền trưởng an ủi nói: "Các huynh đệ đều không sao rồi!"
"Mấy tháng ở trên biển, cuộc sống không tốt, các huynh đệ đều vất vả rồi!" Trịnh Trì Viễn cũng an ủi theo.
Anh ta xuất thân từ thủy quân, cũng thường xuyên ra biển, biết cảm giác lênh đênh trên biển là như thế nào.
Trên biển rộng bao la, chỉ nhìn thấy nước, thời gian dài, sẽ khiến người ta có cảm giác bị thế giới vứt bỏ.
Chưa kể đến số hiệu Kim Xuyên còn đang trong trạng thái hư hỏng, có thể chìm nghỉm bất cứ lúc nào.
Lúc này, có thể tưởng tượng được áp lực của nhân viên hộ tống là thủy quân lớn đến như thế nào.
Thấy ngọn hải đăng, còn trả lời đèn hiệu, đối với nhân viên hộ tống và thủy quân là thoát chết trong gang tấc, không kích động mới lạ.
Mặc dù phó thuyền trưởng nhân viên hộ tống nói có hơi hỗn loạn, cũng không có than phiền và kể khổ, nhưng Đại Cường và Trịnh Trì Viễn đều nghe ra được sự nguy hiểm và khó khăn trong miêu ta của bọn họ.
"Chẳng trách tiên sinh vẫn luôn nói đi xa cực kỳ nguy hiểm, hóa ra là nguy hiểm thật."
Đại Cường thở dài: "Nước X chỉ có ngàn dặm, số hiệu Kim Xuyên đã suýt nữa không thể về được, số hiệu Thái Bình đi xa hàng ngàn dặm, cũng không biết sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm."
"Số hiệu Thái Bình trở về Xuyên Thục vẫn chưa quay lại, chờ khi bọn họ đến bến thuyền bổ sung vật tư, nhất định phải báo tin tức này cho bọn họ."
Trịnh Trì Viễn nói với thuộc hạ của mình: "Thủy Xuyên, lát nữa ngươi hãy nhanh chóng biết một bản báo cáo, mô tả trải nghiệm đi đến nước X lần này đi, ta phải báo cáo lên triều đình vào Kim tiên sinh."
"Vâng!" Thuyền trưởng thủy quân hành lễ đồng ý.
Đại Cường là người nóng tính, không chờ được xem báo cáo, kéo phó thuyền trưởng Ngưu Xuyên Tử hỏi: 'Lần này các huynh đệ có thương vong không?”
Nghe thấy câu hỏi này, tâm trạng của Ngưu Xuyên Tử rõ ràng có hơi trầm xuống, cúi đầu trả lời: "Có hai huynh đệ không chống cự được, hy sinh trên thuyền.”
Thuyền trưởng chịu trách nhiệm về dẫn đường, phó thuyền trưởng phụ trách phương diện đảm bảo an toàn và tác chiến.
"Trịnh tướng quân! Tiểu đoàn trưởng!"
Hai người bước vào phòng làm việc, mỗi người tự hành lễ với lãnh đạo của mình.
"Ngưu Xuyên Tử, các ngươi đã gặp phải chuyện gì vậy, tại sao bây giờ mới trở về?
Đại Cường hành lễ quân đội lại, lo lắng hỏi.
"Tiểu đoàn trưởng, ngươi đừng nhắc tới nữa, khi chúng ta trở về kéo theo đồ quá nặng, lại không quen với vùng biển nước X, số hiệu Kim Xuyên va phải đá ngầm, đáy thuyền bị thủng một lỗ.
Cũng may tiên sinh thiết kế đáy thuyền số hiệu Kim Xuyên là kiểu tách rời, một trong các khoang đáy bị thủng, những khoang đáy khác vẫn còn tốt, không đến nỗi bị chìm thuyền.
Nhưng khi chúng ta dừng thuyền kiểm tra, người nước X đã phát hiện ra, cho nên bọn họ đã bao vây chúng ta.
May thay, việc đầu tiên chúng ta làm khi đến nước X là cho nổ tung toàn bộ thuyền chiến của bọn họ, cũng may là nơi thả neo cách xa bờ biển nước X, bọn họ chỉ có thể phái thuyền ca đến giao chiến.
Do đó thuyền cá của bọn họ đến cái nào là chúng ta cho nổ cái đó, cứ đánh như vậy đến hơn một tháng trời.
Sau đó chúng ta thấy đánh như vậy tiếp không phải là cách, dầu hỏa và lựu đạn sẽ có ngày tiêu hao hết, cho nên đã chủ động ra ngoài, phái phi thuyền đánh đến vương thành của bọn họ, nổ tung hoàng cung của bọn họ, bắt giữ một nhóm hoàng tử công chúa làm con tin, mới coi như là đánh bại bọn họ."
Phó thuyền trưởng nhân viên hộ tống nói: "Mặc dù người nước X đồng ý sẽ sửa thuyền cho chúng ta, nhưng bọn họ căn bản không thể sửa được thuyền số hiệu Kim Xuyên, chúng ta cũng không dám để cho bọn họ sửa thuyền, chỉ có thể sửa lại khoang thuyền đơn giản, sau đó miễn cưỡng đi về phía trước.
Nhưng sau khi chúng ta sửa xong khoang thuyền mới phát hiện ra, cú va chạm trước đó đã làm hỏng trục dẫn động cơ hơi nước, hai miệng thép dùng để cố định trục dẫn động đã bị gãy thành hai mảnh, khiến cho động cơ hơi nước không thể dùng được nữa.
Chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể ném bỏ vàng bạc tịch thu được từ nước X, dùng cánh buồm từ từ trở về, đi đến ngày hôm nay mới có thể trở về được.
Tiểu đoàn trưởng, ngươi không biết, bất kể là huynh đệ chúng ta, hay là các huynh đệ thủy quân, khi chiến đấu ở nước X bị bao vây lại, không có ai sợ hãi, nhưng vừa rồi chúng ta nhìn thấy đèn hiệu, gần như tất cả các huynh đệ đều bật khóc!"
Vừa nói, ánh mắt anh ta lại hơi đỏ lên.
Bình thường Đại Cường ghét nhất là khóc lóc sướt mướt, mỗi lần nhìn thấy đều đá bọn họ, nhưng lần này lại vỗ vai phó thuyền trưởng an ủi nói: "Các huynh đệ đều không sao rồi!"
"Mấy tháng ở trên biển, cuộc sống không tốt, các huynh đệ đều vất vả rồi!" Trịnh Trì Viễn cũng an ủi theo.
Anh ta xuất thân từ thủy quân, cũng thường xuyên ra biển, biết cảm giác lênh đênh trên biển là như thế nào.
Trên biển rộng bao la, chỉ nhìn thấy nước, thời gian dài, sẽ khiến người ta có cảm giác bị thế giới vứt bỏ.
Chưa kể đến số hiệu Kim Xuyên còn đang trong trạng thái hư hỏng, có thể chìm nghỉm bất cứ lúc nào.
Lúc này, có thể tưởng tượng được áp lực của nhân viên hộ tống là thủy quân lớn đến như thế nào.
Thấy ngọn hải đăng, còn trả lời đèn hiệu, đối với nhân viên hộ tống và thủy quân là thoát chết trong gang tấc, không kích động mới lạ.
Mặc dù phó thuyền trưởng nhân viên hộ tống nói có hơi hỗn loạn, cũng không có than phiền và kể khổ, nhưng Đại Cường và Trịnh Trì Viễn đều nghe ra được sự nguy hiểm và khó khăn trong miêu ta của bọn họ.
"Chẳng trách tiên sinh vẫn luôn nói đi xa cực kỳ nguy hiểm, hóa ra là nguy hiểm thật."
Đại Cường thở dài: "Nước X chỉ có ngàn dặm, số hiệu Kim Xuyên đã suýt nữa không thể về được, số hiệu Thái Bình đi xa hàng ngàn dặm, cũng không biết sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm."
"Số hiệu Thái Bình trở về Xuyên Thục vẫn chưa quay lại, chờ khi bọn họ đến bến thuyền bổ sung vật tư, nhất định phải báo tin tức này cho bọn họ."
Trịnh Trì Viễn nói với thuộc hạ của mình: "Thủy Xuyên, lát nữa ngươi hãy nhanh chóng biết một bản báo cáo, mô tả trải nghiệm đi đến nước X lần này đi, ta phải báo cáo lên triều đình vào Kim tiên sinh."
"Vâng!" Thuyền trưởng thủy quân hành lễ đồng ý.
Đại Cường là người nóng tính, không chờ được xem báo cáo, kéo phó thuyền trưởng Ngưu Xuyên Tử hỏi: 'Lần này các huynh đệ có thương vong không?”
Nghe thấy câu hỏi này, tâm trạng của Ngưu Xuyên Tử rõ ràng có hơi trầm xuống, cúi đầu trả lời: "Có hai huynh đệ không chống cự được, hy sinh trên thuyền.”