Sau khi vào thành Hàn Phong cũng không nhốt bọn họ vào trong nhà tù, mà là cứ như vậy treo trên phi thuyền bay mấy vòng ở trong thành, sau đó thả bọn họ ở cửa chợ thành Tây.
Bên đường đã làm một dãy giá gỗ, quân Thiết Lâm cởi áo ngoài của các quyền quý ra, kéo trên giá gỗ.
Các quyền quý bị treo trên phi thuyền đi một vòng lớn như vậy, tuy toàn bộ đều bị doạ không nhẹ nhưng lại không có ai bị doạ chết, bây giờ còn đang sống nhăn răng.
Vừa nãy quân Thiết Lâm không cởi quần áo của bọn họ, bây giờ quần áo giữ ấm bên ngoài bị quân Thiết Lâm lột bỏ, bọn họ đột nhiên cảm thấy lạnh vào xương, treo ở giá gỗ không ngừng phát run.
Trước chợ vốn dĩ là nơi náo nhiệt nhất của thành phố, bây giờ lại là nơi phát cháo của quân Thiết Lâm, mỗi ngày người dân của toàn thành đều qua đây nhận cháo.
Nhìn thấy có người bị treo lên, không ít người dân hiếu kỳ đến xem náo nhiệt.
“Ôi trời đây không phải là chưởng quầy Triệu của Hằng Phong Đường sao?”
“Đúng là ông ấy, bên cạnh là con trai ông ấy Triệu Mặc Hiên, anh họ của ta là bị anh ta hại chết!”
“Còn có chuyện này? Vì sao?”
“Còn có thể vì sao nữa chứ, anh họ của ta là nhân viên dọn phân, Triệu công tử cướp người đẹp ở thanh lâu mà bị thua, khi về đoạn đường lớn phía đông vừa gặp phải anh họ ta dọn phân ra ngoài thành, Triệu công tử nói anh họ ta xui xẻo, để cho đầy tớ ấn đầu của anh ấy xuống thùng phân cho đến ngạt chết!”
“Quá ức hiếp người khác rồi, các ngươi không báo quan sao?”
“Đương nhiên báo quan rồi nhưng quan lão gia đã nhận ngân lượng của nhà họ Triệu, còn đánh chú của ta hai mươi trượng, vứt ra nha môn, sau khi chú của ta về chưa đến nửa tháng cũng chết!”
“Người nhà họ Triệu làm việc thật sự tuyệt tình, đáng đời bị nhân viên hộ tống treo ở đó!”
“Không đúng, người nhà họ Triệu không phải đã chạy rồi sao?”
“Chắc chắn bị bắt về rồi, ngươi không thấy già trẻ lớn bé đều ở đây sao?”
“Ông lão nhà họ Triệu cũng không phải loại tốt lành gì, sắp bảy mươi tuổi rồi, năm ngoái còn mua một cô gái mười mấy tuổi làm thiếp, kết quả không được mấy ngày đã bị ông ta hại chết rồi!”
“Vì sao?”
“Còn có thể vì sao chứ, bản thân ông ta không ổn nên trút giận lên người con gái người ta đấy!”
“Sao ngươi biết?”
“Hàng xóm của ta là canh phu, buổi tối khi điểm canh nhìn thấy người nhà họ Triệu kéo thi thể của cô gái đó vứt vào bãi tha ma.”
...
Nhà họ Triệu thuộc loại gia tộc tương đối phách lối, làm quá nhiều chuyện ác ở thành Thư Châu, bây giờ bị bắt, không ít người dân từng bị nhà họ Triệu hại đều chạy đi cáo trạng.
Trong thời gian ngắn rất nhiều người dân đều chạy đến vây nhìn.
Đến đêm Hàn Phong lệnh người dẫn gia chủ của nhà họ Triệu đến thẩm vấn.
Những quyền quý khác chắc chắn sẽ không nói với gia chủ nhà họ Triệu nơi trốn của bản thân, nhưng Hàn Phong tin gia chủ nhà họ Triệu chắc chắn biết được chút manh mối, cái khác không nói những quyền quý này đều cùng chạy trốn, gia chủ nhà họ Triệu cho dù không biết nơi trốn cụ thể của những gia tộc khác, bọn họ chạy về hướng nào, gia chủ nhà họ Triệu chắc chắn biết một ít.
Gia chủ nhà họ Triệu biết bản thân chắc chắn sẽ chết, vốn dĩ muốn kiên cường một lần, cứ không chịu nói nhưng ông ta đã xem thường thủ đoạn của Cục tình báo, cũng đề cao khí phách của bản thân, ngay cả một giờ cũng không chịu nổi đã khai ra hết những gì mình biết.
Theo như manh mối gia chủ nhà họ Triệu cung cấp, quân Thiết Lâm lại tìm được một gia tộc quyền quý mai danh ẩn tích ở trong một ngọn núi và một trấn nhỏ ngoài mười mấy dặm.
Gia chủ của hai gia tộc này lại nói ra một số manh mối khác, Cục tình báo lại tìm được nhiều quyền quý hơn.
Giá gỗ bên đường ngoài chợ ngày càng nhiều, quyền quý bị treo lên cũng ngày càng nhiều.
Mấy ngày sau, quyền quý chạy trốn đã có bảy phần bị bắt về, trong đó bao gồm cả một nhà quận trưởng vốn dĩ đã chạy trốn hơn ba trăm dặm.