Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cẩn thận bàn tay sấm”.

Hắn vừa hét lên vừa ngồi xổm xuống, đồng thời lấy cái bàn vừa ngồi ăn cơm lên chắn trước người.

Trước khi ra tay, các sát thủ cũng tìm hiểu kỹ về trang bị của nhân viên hộ tống, đều biết sự lợi hại của lựu đạn, thậm chí có vài người còn được huấn luyện đặc biệt.

Được thủ lĩnh nhắc nhở, các sát thủ đều nằm rạp xuống đất.

Ngay sau đó lựu đạn nổ tung.

Một sát thủ đứng ở khoảng cách gần nhất lập tức bị nổ chết, còn một người chưa kịp năm xuống cũng bị sóng xung kích của vụ nổ làm cho văng lên tường.

Mặc dù thủ lĩnh và mấy người phản ứng khá nhanh còn lại tránh được một kiếp nhưng cũng bị chấn động.

Còn một tên xui xẻo khác, mặc dù không bị nổ chết nhưng lại bị cát sắt trong lựu đạn bắn trúng, cánh tay và đùi trái chảy máu đầm đìa.

Khoảng cách gần cảm nhận lựu đạn nổ vốn dĩ đã là việc cực kỳ đáng sợ, huống gì trong phòng lại là một không gian kín.





Có một sát thủ ở dưới cửa sổ có khả năng bị nổ cho ngu người, vén màn trên cửa sổ lên, trở mình nhảy ra ngoài.

Kết quả chưa kịp đáp xuống đất đã bị hai thanh hắc đao ghim chặt lên tường.

Không đợi sát thủ nhìn rõ người ra tay là ai thì lại có một thanh hắc đao nữa lao đến.

Sát thủ cảm thấy cổ mình mát lạnh, sau đó ý thức rơi vào bóng tối vô tận.

“Ngu ngốc!”

Thủ lĩnh thấp giọng mắng, tiện tay cầm một cái ghế lên ném vào bức tường sau lưng.

Am!

Bức tường xuất hiện một cái lỗ cực lớn, thủ lĩnh lắc mình chạy ra ngoài.

Còn chưa đứng vững thì một tiếng phá vỡ không khí vang lên từ bên cạnh.

Thủ lĩnh đã có phòng bị từ trước, giơ đao dài lên vung về phía bên trái.

Keng!

Một mũi tên bị văng ra xa, ghim lên bức tường đằng sau.

Thủ lĩnh cũng thuận thế lùi về sau một bước, đứng vững lại.

Cho đến lúc này cuối cùng gã cũng miễn cưỡng nhìn rõ xung quanh.

Lúc này trong sân nhỏ khắp nơi đều là nhân viên hộ tống mặc đồ đen.

Nhất là có ít nhất mười mấy người đứng ở trước cửa và dưới cửa sổ.

Nơi gã xông ra không có ai, nhưng cách đó không xa có ba nhân viên hộ tống.

Nhìn thấy gã, nhân viên hộ tống lập tức bao vây.

Đội ám sát đều là tử sĩ được các quyền quỳ bồi dưỡng, ai cũng là cao thủ.

Thủ lĩnh là tiểu đội trưởng, cho dù bản lĩnh không bằng Bắc Thiên Tâm nhưng cũng không kém là bao.

Mà các nhân viên hộ tống đều là người dân thường, cùng lắm là cựu binh xuất ngũ.

Chỉ xét về bản lĩnh thì họ cũng đã kém xa tử sĩ rồi.

Bình thường một mình thủ lĩnh có thể dễ dàng đối phó với ba nhân viên hộ tống.

Nhưng nhìn thấy nơi xa hơn có không ít nhân viên hộ tống giơ cung nỏ lên, thủ lĩnh không ra tay mà chạy đến đánh với ba nhân viên hộ tống.

Các nhân viên hộ tống khác sợ người của mình bị thương, không dám bắn.

“Ba ngươi làm gì thế, mau rút cho ta”. Hầu Tử lạnh lùng quát.

Nghe thế, ba nhân viên hộ tống đang đánh nhau đó cười khổ.

Thật ra trước khi đến đây, Hầu Tử đã dặn đối phương đều là cao thủ, tốt nhất nên dùng lựu đạn và mũi tên để đối phó với chúng, không được chiến đấu một mình.

Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy thủ lĩnh bước ra, họ vô thức bao vây lại.

Đến khi nhận ra không ổn thì đã bị thủ lĩnh quấn lấy, muốn rút cũng không được.

“Chết tiệt!”

Hầu Tử thầm mắng, lấy bom chớp sáng trên thắt lưng xuống.

Một mũi tên bị văng ra xa, ghim lên bức tường đằng sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK